Ừm, chân của anh ấy rất có lực độ, đến cả bờ mông cũng rất săn chắc, lưng là hình dáng tam giác ngược điển hình, cường tráng nhưng không cứng ngắc, nước rơi từ trên tóc không ngừng lăn xuống...!
Đang muốn trách cứ tầm mắt của bản thân quá lộ liễu, cô lại phát hiện ra...!
Là do nước nóng khiến da đỏ hồng hay sao? Ừm, anh ấy đâu có ngâm đến quá bờ vai đâu, tại vì sao tai của anh ấy lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là vì ngại ngùng ư? Trong lòng nghĩ đến đây, Đồng Kỳ Anh không ngăn được bản thân mỉm cười.
Hóa ra anh cả cũng sẽ có lúc ngại ngùng.
Đồng Kỳ Anh nhìn chiếc gương lớn trước tủ đựng đồ của phòng tắm nước nóng, cô nhìn thấy bản thân đang mặc váy ngủ trong gương, tóc dài bị cô sấy bồng bềnh, mềm mượt thả xuống trên cần cổ trắng như tuyết của cô.
Hình như dạo gần đây cô gầy đi một chút.
Phải nói là tiều tụy mới đúng.
"Kỳ Anh"
Phó Quân Tiêu ở bên ngoài cửa trâm thấp hỏi: "Em vẫn còn đang ngâm mình hả?"
"Không, em ngâm xong rồi"
"Vậy mau ra ngoài thôi"
"Vâng."
Đồng Kỳ Anh xoay tay nắm cửa, đang muốn đẩy cửa để bước ra, không ngờ dưới chân khẽ trượt một cái.
"Cẩn thận!"
"A"
Đồng Kỳ Anh sợ hãi kêu lên một tiếng, lao vào một bức tường thịt, qua lớp quần áo cũng có thể đem lại cảm giác an toàn cho cô.
"Em không sao chứ?"
Âm thanh lo lắng của Phó Quân Tiêu truyền đến từ trên đỉnh đầu cô, rõ ràng bị cô trượt ngã khiến suýt nữa bị dọa sợ.
"Em, em không sao"
Đồng Kỳ Anh cười ngượng nói, cảm thấy bản thân đúng là mất mặt quá đi mất.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Cô muốn đứng thẳng người dậy nhưng lại phát hiện anh dường như không có ý định muốn buông tay ra.
"Anh cả?"
Đồng Kỳ Anh khẽ gọi.
Phó Quân Tiêu thu lại cánh tay, ở trong tiếng kinh hô của cô nhẹ nhàng bế cô lên.
Dọa cô đến mức không có khả năng phản kháng, cô nhìn thấy chiếc giường tròn cực lớn còn có cả chiếc mành đang bị gió thổi phiêu đãng màu hồng công chúa...!
Tim cô lập tức run rẩy, thậm chí trong lòng tim đập như muốn kêu lên.
Sau đó, ngay giây tiếp theo anh lại chỉ hơi xoay người đặt cô lên chiếc ghế sô pha, mở tỉ vi lên sau đó thay cô rót một li rượu.
Động tác của anh lưu loát, tốc độ nhanh chóng, khiến cô nhìn đến ngây ngẩn.
"Muốn xem chương trình ti vi nào không?"
Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh cô, chuyển động điều khiển từ xa.
Đồng Kỳ Anh vẫn còn chưa hoàn hồn.
"Không có."
Cô luôn cho rằng anh sẽ ném cô lên trên giường luôn sau đó sẽ như dã thú mà xé bỏ cô.
Nhưng kết quả, lại không phải thế.
"Muốn nghe bài hát nào không?"
Anh lại hỏi.
"Không có."
Cô ngẩn ngơ nhìn góc mặt nghiêng của anh.
"Xem ra em cũng giống anh, hứng thú đều rất nghèo nàn"
Anh khẽ mở miệng cười nhẹ.
Không có đâu! Chẳng qua là hiện tại cô không có tâm tình mà thôi.
"Ấy? Đợi một chút, em muốn xem cái này!"
Ánh mắt nhìn thấy trên màn ảnh hiện ra một bộ phim, Đồng Kỳ Anh lập tức vỗ nhẹ tay của Phó Quân Tiêu.
"Em muốn xem?"
"Ừm ừm"
Trong lòng căng như dây đàn được giai điệu thoải mái của bộ phim khiến cho thả lòng, Đồng Kỳ Anh rất thích thú: "Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Thành Hưng cùng em đi xem khi ở Úc, hôm