Người đàn ông bên cạnh quay mặt lại, mắt hơi khép lại ngắm nhìn cô.
Còn cô ở bên này còn đang mơ màng rũ hàng mi xuống.
"Kỳ Anh, anh có thể hôn em không?"
Anh hỏi, giọng nói dịu dàng tựa ánh trăng dịu nhẹ.
Đồng Kỳ Anh chớp mắt mở to hai mắt.
Ngay sau đó cô cảm nhận được hơi thở của anh, rồi đến từng nhịp hô hấp, khoang miệng ngập tràn mùi vị của anh, cô không thể cất tiếng, bất lực khép đôi mắt lại.
Chưa từng nghĩ tới một nụ hôn lại có thể làm tâm hồn người ta xao động tới vậy.
Đầu lưỡi của anh như ngọn lửa đủ nóng để thiêu đốt lý trí, ngọn lửa tê dại cứ không ngừng xâm nhập cứ như chờ cô không phòng bị lập tức cuốn vào.
Không hề kháng cự, cũng không chút gấp gáp, cô dường như đã đắm cơn say tình, cứ theo bản năng của cơ thể quàng hai tay lên cái cổ nóng rực của anh, thứ mềm mại tròn trịa cách một lớp vải cọ lên vùng ngực tráng kiệt của anh.
"Kỳ Anh...có thể không?"
Phó Quân Tiêu cất tiếng nói trầm ấm phát ra từ cổ họng nóng ran đầy khiêu gợi, như nốt trầm của tiếng đàn Cello, âm thanh mượt mà mà sắc nét, là thứ dễ làm siêu lòng người nhất.
Đồng Kỳ Anh đã say hoàn toàn, ý thực có chút hỗn độn, rúc đầu vào lồng ngực của anh.
Bàn tay to lớn của anh lần vào phía trong chiếc váy của cô.
Cô thuận theo sự thăm dò không chút kiêng nể của anh, mặc cho anh làm loạn trên người cô.
Bờ môi ấm áp của anh tiến vào giữa hai chân của cô, hôn lên nơi nhạy cảm tuyệt đẹp.Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!
Bởi vì cô đang say rượu cho nên người như lửa đốt, chiếc váy ngủ bị anh kéo xộc xệch tới khó chịu bọc lấy thân thể mịn màng của cô, để bộ ngực nửa hở nửa kín, đôi chân dài trắng muốt cũng lưu lại vài vết màu hồng nhạt.
Đây không phải là mơ...!
Kỳ Anh thật sự đang ở trong vòng tay của anh, bị anh nhiệt tình ôm hôn.
Tính nhẫn nại của anh vì cô mà chất đống khiến anh hiện giờ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đồng Kỳ Anh má ửng hồng, đôi mắt long lanh như có giọt lệ đọng lại, cô muốn đấy anh ra nhưng toàn thân lại mềm nhũn không chút sức lực.
"Kỳ Anh, em thích anh hôn em như vậy sao?"
Giọng nói của anh trầm xuống, hơi thở nặng nề, không ngừng phả hơi vào cái cố mẫn cảm của cô.
Anh là đang nói chuyện với cô sao? Đầu óc Đồng Kỳ Anh hỗn loạn, thân thể không chút sức lực trở nên mềm nhũn, những câu hỏi của anh đều không có cách nào đáp lại, cho tới khi toàn thân của anh phủ kín người cô, cô mới khó khăn cất tiếng: "Em muốn...ngủ..."
"Tu tu...tu tu…”
Tiếng chuông điện thoại rung lên kéo lý trí của Phó Quân Tiêu quay lại, Đồng Kỳ Anh hiện tại đã mềm nhũn ở dưới người của anh, cuộn tròn lại ngủ.
Phó Quân Tiêu lấy điện thoại ở trên sofa sau đó đưa lên nghe: "Anh cả, Kỳ Anh đang ở chỗ anh sao?"
Phó Quân Bác gắt gao hỏi.
Phó Quân Tiêu không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao vậy? Em không liên lạc được với Kỳ Anh sao?"
Phó Quân Bác ngưng lại một lát rồi nói tiếp: "Em có gọi điện thoại cho cô ấy, nhưng mà...Nhưng mà nhắn tin cho cô ấy, cô ấy cũng không có hồi âm.Bây giờ em không thể liên lạc được với