Đồng Kỳ Anh định thần lại, cô liếc nhìn Phó Quân Tiêu đang ngồi ngay ngắn khoanh chân lại thì tức giận nói như ngầm ý đuổi khách: “Anh đã xem xong cảnh hay rồi thì cũng nên đi đi.”
Người đàn ông này có thực sự là người chồng thứ hai của cô không vậy? Anh vừa đến đã nói những lời mà cô không thích nghe rồi.
Cái gì mà cô lại bị bỏ rơi chứ?
Cô mới không bị bỏ rơi thì có.
Hừ.
“Dường như em đã quên anh là gì của em rồi.
Xem ra là em cần anh giúp em nhớ lại mới được.” Phó Quân Tiêu tiến lên, đi tới bên giường, giơ chân trái lên và quỳ xuống bên cạnh giường.
Thấy anh đến gần, Đồng Kỳ Anh di chuyển hông, cảnh giác ngả về phía sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh cả, anh đừng có nói năng bậy bạ.
Em đã nói rồi, nếu anh muốn giải quyết nhu cầu thể xác thì anh có thể tìm một người phụ nữ khác, miễn không phải em là được.
Bất cứ người phụ nữ nào cũng được.”
“Em câm miệng lại cho anh.” Anh đưa tay nắm lấy cái cằm cô và kéo sát mặt cô vào gần mặt anh.
Sức mạnh từ ngón cái và ngón trỏ khiến Đồng Kỳ Anh cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Cô ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, cô không hề sợ hãi nói: “Chúng ta ly hôn đi.
Em không yêu anh.
Em...”
“Reng reng reng.” Lúc này, điện thoại di động của Phó Quân Tiêu không ngừng vang lên.
Anh bình tĩnh lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, trả lời cuộc gọi mà không cần nhìn người gọi đến là ai.
“Anh cả, anh chăm sóc Kỳ Anh giúp em.
Cô ấy đang mang thai.
Nếu trên đường về cô ấy buồn nôn thì hãy mua cho cô ấy một ít cà chua và chanh.
Cô ấy...”
Không đợi Phó Quân Bác nói xong, Phó Quân Tiêu đã cúp điện thoại.
Lúc này khuôn mặt tuấn tú vô cảm của anh nổi lên gân xanh ở trên trán, đôi mắt đen trợn trừng to lên bị che lấp bởi tròng mắt đỏ ngầu.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu bằng ánh mắt khó hiểu.
Vừa rồi là ai gọi điện đến, làm sao sắc mặt của anh còn kém hơn lúc mới vào nhà nhỉ?
Cô mơ hồ cảm thấy dường như có một cơn bão sắp ập đến...
Mặc dù đêm qua cô đã nhìn thấy bầu trời đầy sao nhưng trong nơi núi sâu này, gió mưa vẫn luôn dựa vào tâm trạng của ông trời.
Anh đã thức cả đêm không ngủ mới tìm thấy cô.
Vậy mà anh không chỉ thấy cô ngủ với em trai của anh mà còn được biết rằng cô đã có thai.
“Em không nói cho Quân Bác biết mối quan hệ của em với anh sao?” Phó Quân Tiêu lạnh lùng hỏi, nếu không, tại sao Quân Bác lại nhờ anh chăm sóc cô thật tốt.
Đồng Kỳ Anh im lặng không nói nửa lời.
Tốt hơn hết là cô không nên nói những chuyện như vậy.
Nếu nói ra chỉ khiến hai anh em họ xung đột mà thôi.
Bất kể Phó Quân Tiêu không quan tâm đến điều đó nhưng ít nhất chắc chắn Phó Quân Bác sẽ không thể chấp nhận sự thật này.
“Tốt lắm.
Thảo nào em không chịu cho anh đụng vào người, thảo nào em lại bỏ trốn theo Quân Bác, thảo nào em lại bỏ mặc anh.
Được lắm.
Anh không trách em.
Là anh ép em phải lấy anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng.
Quân Bác không cần em nhưng anh cần em.” Phó Quân Tiêu chậm rãi buông Đồng Kỳ Anh ra, đôi tay to run rẩy đặt xuống: