Nếu đổi thành người đàn ông khác, chắc chắn sẽ chất vấn hoặc mắng cô tại sao lại hạ thấp bản thân mình như thế?
Nhưng trong lòng anh, anh không nỡ mắng cô.
Trong lúc anh hỏi cô, anh cũng tự hỏi chính mình, tại sao anh không thể lựa chọn từ bỏ Đồng Kỳ Anh? Tại sao anh cứ khăng khăng là Đồng Kỳ Anh?
Ba năm trôi qua không những không khiến anh từ bỏ cô, mà ngược lại càng khiến anh yêu cô sâu đậm hơn...!Một luồng nhiệt từ dưới bụng dâng trào lên, cổ họng bỗng tràn ra mùi máu tanh, khiến Phó Quân Tiêu không kiềm chế được họ một tiếng.
Lúc anh mở tay ra, lòng bàn tay anh đã lấm tấm máu.
Khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy máu trong lòng bàn tay Phó Quân Tiêu, thì nhất thời hoảng loạn nắm lấy cổ tay anh, thất thanh hỏi: “Anh cả, anh bị gì thế?”
Phó Quân Tiêu nhìn thẳng vào mắt Đồng Kỳ Anh, rồi chậm rãi vươn tay về phía cô, khuôn mặt của cô cứ xuất hiện chồng chéo trong mắt anh, sau đó ngày càng trở nên mơ hồ.
Tay anh còn chưa chạm vào gò má của cô, thì trước mắt đã tối đen...!Đồng Kỳ Anh vội vàng chạy tới ôm nửa phần thân trên của Phó Quân Tiêu, rồi thuận theo trọng lượng cơ thể anh, từ từ quỳ xuống đất.
"Anh cả, anh tỉnh lại đi! Anh cả! Anh cả!” Cô liên tục gọi anh, nhưng cả người anh lại mềm nhũn nằm trong ngực cô, như thể đã mất hết cảm giác.
Đồng Kỳ Anh vội vàng lấy điện thoại của mình ra, gọi điện cho thím Lưu để thông báo bệnh trạng của Phó Quân Tiêu, đồng thời phát vị trí của mình để thím Lưu gọi Nhiên Hoàng Minh tới đây.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Sau đó cô dìu Phó Quân Tiêu vào nhà, rồi đặt anh nằm xuống giường, sau khi kiểm tra cơ thể anh, cô mới bắt đầu lục khắp nhà tìm kiếm đơn thuốc mà bà ngoại kê lúc còn sống.
Lúc nãy anh cả ôm ngực, nên có lẽ là bị đau tim, còn hộc máu nữa...
Trong một đống đơn thuốc, cuối cùng cô cũng tìm được ca bệnh tương tự như bệnh trạng của Phó Quân Tiêu.
Cấp hóa công tâm, tích tụ khó chịu...!Cần phải tiêu viêm cầm máu, bổ khí cho tim, bảo vệ gan và dạ dày...!Vậy chẳng phải anh cả đang bị tâm bệnh gây ra à? Tại sao đang yên đang lành, anh cả lại mắc tâm bệnh cơ chứ?
Đồng Kỳ Anh hơi phát điện, nhưng nghĩ đến đây, cô lại vội vàng đứng dậy đi tới vườn thảo dược mà mình chăm sóc khoảng thời gian trước, rồi bắt đầu hái thuốc theo những tên thuốc được kê trong đơn.
Chắc chắn Nhiên Hoàng Minh sẽ dẫn đội ngũ bác sĩ tới đây...!Nhưng nếu lái xe từ thành phố Thuận Canh tới đây, thì nhanh nhất cũng phải hơn ba tiếng.
Cô không thể bỏ mặc không quan tâm anh cả như thế...
Đồng Kỳ Anh hái thuốc xong thì đi vào phòng bếp, sau khi rửa sạch thảo dược, thì bỏ vào ẩm thuốc bắt đầu sắc thuốc.
Một tiếng sau...
Cô bưng một