“Vậy thì anh nghĩ em là loại phụ nữ nào?”
Trong lòng Đồng Kỳ Anh cười khổ, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười lạnh, ngược lại cô chất vấn anh.
Kỳ Anh là loại phụ nữ như thế nào?
Vào lúc này, anh ấy lại mờ mịt.
Phó Quân Bác cau mày, rũ tầm mắt xuống một cách buồn bã ủ rũ.
Kỳ Anh ngây thơ hồn nhiên, dịu dàng thanh tao của anh ấy đã đi đâu rồi?
Tại sao bây giờ Kỳ Anh lại trở nên như thế này?
Là vì anh ấy sao?
Đồng Kỳ Anh lạnh lùng cao ngạo hất cằm lên, ở phía dưới đôi tay yêu thương vuốt ve Tiểu Ái ở trong lồng ngực, nhưng lại cố ý khịt mũi coi thường Phó Quân Bác: “Anh có thể thay đổi, tại sao em lại không thể thay đổi? Anh hiểu rõ về em được bao nhiêu? Em yêu anh sâu đậm biết bao, khi anh phản bội em, em hận anh đến vô cùng!
Trong mắt em, anh và anh trai anh đều là những kẻ lừa gạt.
Em vốn định cho anh một bất ngờ vào cái ngày em và anh trai anh cử hành hôn lễ, và đó là lý do tại sao em không hy vọng anh chết trước em, bởi vì em còn muốn nghe anh gọi em là “chị dâu” mỗi ngày, còn muốn nhìn thấy hai anh em các người tự giết hại lân nhau, tranh giành cấu xé lẫn nhau.
Chỉ vì một người phụ nữ không đáng giá một đồng như em.
Hai anh em các anh gặp mặt nhau đều đỏ mặt tía tai, thật là thú vị mài Anh nói xem, có đúng hay không? Trả thù bằng cách này, đối với anh có đủ sâu sắc không? Có đủ để khiến anh đau thấu tim gan chứ?”
Bỗng nhiên, cô còn phải cảm ơn Lạc Minh Ánh.
Nếu không phải ngày hôm đó Lạc Minh Ánh nhục mạ cô bằng những lời này, không khiến cho cô để ý mà nhớ tới, cô thật sự không biết làm thế nào để “diễn” thành một người phụ nữ xấu xa.
Cứ như vậy, Quân Bác mới chuyển hết hận thù đổ lên một mình Đồng Kỳ Anh cô.
Chuyện đã đến nước này, cô dự định vò đã mẻ rồi thì không sợ rơi nữa.
“Ha!” Phó Quân Bác đột nhiên cười lạnh, mi tâm khóa chặt giãn ra, đuôi lông mày khẽ hất, tràn đầy vẻ khinh thường: “Em không sợ, khi nói những lời này, sẽ bị anh trai của anh nghe được hay sao?”
“.,” Toàn thân Đồng Kỳ Anh sững sờ, một loại dự cảm không lành vọt thẳng lên não.
Khi cô nghiêng người sang một lần nữa theo bản năng, bóng dáng cao lớn của Phó Quân Tiêu đã che khuất đỉnh đầu cô.
Một luồng khí mạnh mẽ như một trận tuyết lở khiến cho người ta phải cảm thấy rùng mình phát ra từ trên người anh, trong nháy mắt khiến cho cô không thể thở nổi.
Cô vừa mới cho rằng anh sẽ không tới đây.
Nhưng anh đã đến từ lúc nào?
Anh đã nghe được bao nhiêu?
Liệu anh có tin những lời cô vừa nói hay không?
Lúc này, toàn bộ gương mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu đều ảm đạm khiến cho người khác khó mà tới gần.
Đồng Kỳ Anh khẽ cau mày lại, trực giác nói cho cô biết rằng, dường như Phó Quân Tiêu đã tin vào những lời nói bịa đặt đó rồi.
Bây giờ, cô nên làm như thế nào đây?
Tiếp tục tự biên tự diễn, hay là phủ nhận toàn bộ?
Hai người đàn ông này đều đang chờ đợi câu tiếp theo của cô.
.
ngôn tình hài
Đồng Kỳ Anh rủ con mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Phó Quân Tiêu.
“Tại sao lại không nói chuyện nữa? Vừa rồi không phải em vẫn đang hùng hồn, thao thao bất