"Đã nói đến nước này, Quan Bác em suy nghĩ thật kỹ lời anh nói" Phó Quân Tiêu nói tiếp, sau đó dắt tay Đồng Kỳ Anh, cưỡng ép mang cô đi.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình bị Phó Quân Tiêu túm lấy, nhét vào ghế lái phụ, đến ngay cả dây an toàn anh cũng thắt cho cô, động tác cũng vô cùng thô lỗ, giống như đang trói một phạm nhân không thể tha thứ vậy.
Chẳng nhẽ anh lầm tưởng rằng cô có ý đồ an phận làm vợ của anh, là bởi vì những gì mà cô vừa nói sao?
"Anh cả, em.." "Tôi không muốn nghe!" Phó Quân Tiêu quát lớn Đồng Kỳ Anh đang muốn nói chuyện.
Dựa vào tính tình trước đây của cô, có lẽ cô sẽ nói rằng, chính là cô đã nghĩ như vậy, hi vọng anh có thể buông tha cho cô, ly hôn với cô.
"Anh cả, anh nghe em nói, thực sự em."
"Bây giờ tôi cần yên tĩnh" Phó Quân Tiêu một lần nữa cắt ngang Đồng Kỳ Anh, "cạch" một tiếng, đóng cửa xe ghế lái phụ lại.
Đồng Kỳ Anh hít một hơi thật sâu, quyết định tạm thời im lặng.
Anh đang tức giận, chứng tỏ cô đoán không sai.
Nếu như lúc này cô cưỡng ép giải thích, chưa biết chừng sẽ phản tác dụng, cho nên tốt hơn hết là chờ anh hết giận, cô sẽ lại giải thích.
Trên đường đi, hai người đều trầm mặc không nói gì, cầm cự im lặng quá mức.
Sau khi về đến nhà riêng, Đồng Kỳ Anh ôm Tiểu Ái xuống xe, sau khi xuống xe Phó Quận Tiêu dọn hết toàn bộ đồ đã mua của Tiểu Ái, không nói một lời, quay lại ghế lái, giậm mạnh chân ga dưới chân, vội vã lái xe như gió mà đi.
Đồng Kỳ Anh chỉ có thể một thân một mình, mang đống đồ đạc của Tiểu Ái, chậm rãi chuyển vào nhà.
Lần này Phó Quân Tiêu đi suốt một đêm, cả đêm không về.
Cô chủ động gọi điện thoại cho anh, anh chỉ nói anh nhiều việc phải tăng ca, sau đó cúp điện thoại của cô.
Mà đêm nay, Đồng Kỳ Anh nhận ra cô bị mất ngủ, hơn nữa lăn lộn mãi mà không ngủ được trong đầu chỉ toàn là Phó Quân Tiêu.
Hôm sau, tại tòa nhà của tập đoàn Phó Thị.
Trong phòng họp lớn như vậy, Phó Quân Tiêu ngồi ở vị trí chủ vị cau mày lại, khuôn mặt tuấn tú trần đầy sự nghiêm túc nhìn bản kế hoạch trong tay.
Sự nghiêm túc của ông chủ lớn này, khiến cho mỗi một vị quản lý cao cấp cũng bị ép mà căng mặt theo, ai ai cũng ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả cái rắm cũng không dám thả bừa bãi ở trong bàn họp.
"Xoẹt" một tiếng, Phó Quân Tiêu ném kế hoạch trong tay lên bàn họp, quát lớn: "Làm lai!"
Hai chữ ngắn gọn khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.
Cũng không biết hôm nay ông chủ Phó đã xảy ra chuyện gì? Giống như ăn phải thuốc súng vậy, bạo lực lạnh suốt một buổi sáng, không cho phép xảy ra một sai sót gì, một khi phát hiện trong ra thì tất cả các tài liệu đều phải đem sửa lại, khiến cho toàn bộ trên dưới công ty đều kêu khổ thấu trời.
Lúc cuộc