Phó Quân Tiêu xoay người rời khỏi người Đồng Kỳ Anh rồi nằm xuống bên cạnh cô, anh giơ hai tay lên ôm lấy khuôn mặt trông thảm hại hết sức của mình.
Quân Bác đã nói với anh rằng: “Em và Kỳ Anh đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, bà ngoại của em đã nuôi nấng Kỳ Anh.
Trong ba năm hai vợ chồng sống với nhau, cả hai đã cùng nhau trải qua niềm vui và nỗi buồn, trải qua sống chết có nhau.
Thậm chí Kỳ Anh đã tuyên thệ trước tòa rằng cô ấy yêu em, cô ấy sẵn sàng sinh con cho em và cô ấy sẵn sàng chấp nhận đứa con của em và Lý Tư San.
Trong cơ thể của em vẫn còn một quả thân của Kỳ Anh Anh cả anh dựa vào cái gì mà cho rằng Kỳ Anh sẽ yêu anh chỉ trong một thời gian ngắn như vậy chứ?” Đúng vậy.
Anh dựa vào cái gì mà lại cho rằng Kỳ Anh sẽ yêu anh trong một thời gian ngắn như vậy chứ?
Giữa anh và cô, đó chỉ hoàn toàn là do anh tình nguyện.
Anh ép cô phải lấy anh, cưỡng bức cô có con của anh và thậm chí vào lúc này còn ép cô làm chuyện đó với anh.
Anh luôn chi phối mọi thứ về cô, không bao giờ quan tâm đến suy nghĩ thực sự của cô.
Hay nói cách khác, anh buộc cô phải quanh quẩn giữa hai người đàn ông.
Nhưng cuối cùng, cán cân Thiên Bình của cô vẫn hướng về phía Quân Bác, còn Phó Quân Tiêu anh thì phải chịu thất bại thảm hại.
“Anh cả, trong biệt thự của nhà họ Phó có gián điệp.
Anh, ông nội và mẹ phải cẩn thận một chút” Đồng Kỳ Anh ngồi dậy, bình tĩnh sửa sang lại quần áo rồi bước xuống giường.
Cô không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho Phó Quân Tiêu.
Nếu cô nói rõ ràng, điều đó tương đương với việc giết chết cậu Thập và Lý Nhã Uyên.
Tuy nhiên, nếu cô không nói rõ thì họ sẽ lại muốn lấy mạng của anh cả một lần nữa không?
Đồng Kỳ Anh bị kẹt ở giữa, vừa mâu thuẫn vừa khó xử.
Nếu anh cả có thể tin tưởng cô thì tốt biết mấy.
Đúng như Phó Quân Bác đã nói, anh cả hoàn toàn không tin cô.
Có lẽ, lúc này cô và anh đều cần bình tĩnh lại với nhau.
Anh bảo cô cút thì cô sẽ cút.
Trước khi cô cút xéo, cô lấy chìa khóa xe của anh rồi một mình lái xe về nhà riêng.
Khi Đồng Kỳ Anh trở về nhà riêng, thím Lưu cũng đang ở nhà và vui vẻ hỏi khi nào cô và Phó Quân Tiêu sẽ sinh em bé.
Đúng vậy.
Khi nào em bé sẽ được sinh ra đây? Chi bằng là buổi tối nay đi.
Có lẽ sau khi có con, anh cả sẽ tin tưởng cô hơn thì sao.
Buổi tối đến, cô đi tắm sớm, lau khô tóc, chọn một chiếc váy ngủ mỏng, nằm trên chiếc giường lớn của Phó Quân Tiêu.
Dưới chiếc váy ngủ ấy, cô không mặc bất cứ thứ gì và khi cô khẽ di chuyển là có thể cảm thấy sự mát mẻ trong đó.
Không biết đã qua bao lâu, cô chờ đợi rồi từ từ nhắm mắt lại.
Khi Phó Quân Tiêu được tài