Anh cả đã tức giận tới cực điểm rồi...!Không.
Chắc hẳn là anh vô cùng thất vọng về cô.
Đồng Kỳ Anh ôm lấy cánh tay của cô, đôi chân thon dài cân đối khép chặt vào nhau.
Cô đang đi chân trần đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Cô mụ mị cả đầu óc, mái tóc đen tuyền dài đến thắt lưng khiến sắc mặt cô trông tái nhợt vô cùng.
“Anh cả, anh mở cửa đi, có được không? Anh hãy tin tưởng em có được không? Anh cả...!anh cả...!Anh mở cửa đi” Cô liếm vài cái vào đôi môi khô khốc, giơ tay nắm lấy tay nắm cửa và nói.
Cô cố gắng đẩy cửa đi vào những cửa phòng đã bị Phó Quân Tiêu khóa từ bên trong và cô không thể mở được.
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh.
Rõ ràng trời còn chưa tới mùa thu mà tứ chi cùng trái tim của cô đều cảm thấy ớn.
lạnh.
Một cảm giác lạnh thấu xương.
Cô phải làm như thế nào để khiến anh cả tin tưởng cô đây.
Trong lòng cô cảm thấy bao la mịt mờ và vô cùng bất lực...
Cô vừa định gõ cửa lần nữa thì đột nhiên cánh cửa mở ra, tay cô đấm vào một bức tường bằng xương bằng thịt.
Đồng Kỳ Anh vui sướng ngẩng đầu lên và cô vội vàng nắm lấy tay Phó Quân Tiêu.
Lúc cô đang định giải thích thì Phó Quân Tiêu cũng không thèm liếc nhìn cô, anh hất tay cô ra và rời khỏi phòng đi tới cầu thang.
“Anh cả, hãy nghe em nói” Đồng Kỳ Anh vội vàng đuổi theo, nắm tay Phó Quân Tiêu lại.
Ngay sau đó, lông mày hình mũi kiếm của anh hơi cau lại.
Anh vẫn không thèm nhìn cô lấy một cái mà dùng hết sức đẩy cô ra rồi nhanh chân chạy thẳng xuống lầu, ngay sau đó đã biến mất không thấy bóng dáng đầu nữa.
Đồng Kỳ Anh bị lực đẩy này đẩy cho lảo đảo khiến cô ngã sang một bên, không ngờ tại trái của cô lại và vào góc nhọn của chiếc giá đựng đồ sứ trên hành lang.
Đồ sứ trên giá cũng rơi xuống đập vào trên trán cô.
Đột nhiên trong tại cô có tiếng ù ù, âm thanh sắc bén này khiến tất cả âm thanh khác đều biến mất.
Âm thanh truyền vào tài khiến cô choáng váng, thậm chí quên mất cảm giác nhói đau trên trán.
Qua một hồi lâu, cô mới từ trên mặt đất đứng dậy, nhặt đồ sứ trên thảm lên và đặt lại trên giá.
Đồng Kỳ Anh khó khăn lắm mới trở về phòng, lấy hộp thuốc ra xử lý vết thương cho cô.
Chỉ có vết phồng trên trán nhưng bên tai trái chảy nhiều máu, cô lấy bông gòn lau rất lâu mới cầm được máu.
Tuy nhiên cơn đau bên trong vẫn khiến cô rất khó chịu.
Cả đêm, lỗ tai của cô cứ kêu ù ù như có tiếng gào thét khiến cô kích động lăn qua lăn lại trên giường tưởng chừng như sắp ngã quỵ.
Đồng Kỳ Anh không biết rốt cuộc như thế nào mà cô lại ngủ thiếp đi.
Nhưng khi cô tỉnh lại, vừa mới từ trên giường ngồi dậy thì thím Lưu đã đập cửa vào phòng, nói oang oang: “Mợ cả đã dậy rồi hả, đã ra khỏi giường rồi à.
Tôi gõ cửa quá trời mà sao cô không chịu gặp vậy?”
Thím Lưu vừa nói vừa đưa cho cô một xấp giấy A4 rồi thở dài nói tiếp: “Cô và cậu cả không phải là rất hợp nhau sao? Sao đột nhiên lại ly hôn vậy?”
“Thím Lưu, thím nói lớn hơn một chút, tôi không nghe thím đang nói cái