Có lẽ là vì ăn những món sơn hào hải vị của Phó Quân Tiêu mà hình thành nên khẩu vị, khi phải ăn ở một quán ven đường, Đồng Kỳ Anh có cảm giác khó chấp nhận mà không thể giải thích được.
Hạ Khiếu Bình lại rất điềm nhiên lấy đũa dùng một lần trong hộp đựng đũa đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười nhận lấy.
Nơi họ đang ngồi bây giờ là một quán mì tương đối sâu trong một con hẻm, chỉ có người đi bộ qua lại vội vã, còn chủ quán chỉ là một cặp vợ chồng già tóc mại đã điểm sương.
Hai vợ chồng già làm thủ công món mì dao cạo và mì sợi, làm đến đâu bán đến đấy.
“Tuy rằng sợi hơi thô nhưng mì của cô chú đây ăn rất ngon” Hạ Khiểu Bình cười nói.
Đồng Kỳ Anh mím môi gật đầu.
Một lúc sau, một bát mì sợi và một bát mì dao cạo được bưng đến trước mặt Đồng Kỳ Anh và Hạ Khiếu Bình.
“Mời” Hạ Khiếu Bình ngỏ ý mời Đồng Kỳ Anh ăn trước.
Đồng Kỳ Anh cũng không khách khí với anh ta nữa, bưng một bát mì dao cạo lên rồi bắt đầu ăn.
Sau khi nếm thử vài miếng, Đồng Kỳ Anh chợt nhớ tới món mì dao cạo mà bà ngoại từng làm cho cô, hương vị này cũng ngon không kém gì do bà ngoại cô làm.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay _ trùmt ruyện.
N E T _
“Ngon đúng không?” Hạ Khiếu Bình cười nhẹ.
Đồng Kỳ Anh gật đầu, sau đó liền ăn từng miếng to bất chấp hình tượng.
“Bất kể gặp phải khó khăn gì, con người ta vẫn nên lạc quan một chút! Chỉ cần lạc quan, sẽ có hi vọng giải quyết khó khăn” Hạ Khiểu Bình cầm đũa gắp mì, trước khi bắt đầu ăn, nói với Đồng Kỳ Anh vài câu an ủi động viên.
Đồng Kỳ Anh im lặng lắng nghe, cũng im lặng mà ăn.
“Trông cô giống một sao nữ” Hạ Khiểu Bình chợt nói.
Đồng Kỳ Anh giật mình ngước mắt lên nhìn Hạ Khiểu Bình.
Chính việc cô ngước lên, mở to đôi mắt như thế này đã khiến Hạ Khiểu Bình nhớ đến tên của sao nữ kia, hô lớn: “Tô Hoài Lan”.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
“Anh thích cô ta sao?” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh hỏi.
Hạ Khiếu Bình khẽ lắc đầu cười khổ: “Không phải tôi thích, mà là mẹ tôi thích” “Mẹ anh thích á?” Đồng Kỳ Anh không thể tin được.
Hạ Khiếu Bình giải thích: “Mẹ tôi cảm thấy Tô Hoài Lan trông giống như người em gái đã mất tích của tôi”
Sau những gì anh ta nói, Đồng Kỳ Anh nhớ tới lời Hạ Tỉnh Lung đã từng nói với cô.
Cô nhớ rằng nhà họ Hạ của họ là một gia tộc lớn.
Cũng nhớ tới...
“Em gái của anh có thật là do chị gái của Hạ Tỉnh Long, Hạ Huyền Trâm làm thất lạc không?” Đồng Kỳ Anh hỏi dò.
Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Hạ Khiếu Bình khẽ nhún vai, vẻ mặt bất lực trả lời: “Chuyện này thật sự không rõ ràng.
Năm đó cũng không phát triển như bây giờ, không có camera công nghệ cao.
Vì vậy, chuyện thất lạc như thế nào, không cách nào biết được.”
Đồng Kỳ Anh chầm chậm rũ mắt xuống.
Dừng một lúc, Hạ Khiểu tình tiếp tục nói: “Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng việc em gái tôi mất tích có liên quan đến một âm mưu rất lớn”.
“Âm