Sau khi Phó Quân Tiêu rời đi, Đồng Kỳ Anh dùng sức khép lại đôi mắt, vẫn luôn cố nhịn lại giọt nước mắt yếu đuối của mình.
Sau đó cô vờ như không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm.
Mà buổi chiều hôm đó khi cô đang ngồi trong phòng làm việc, Phó Quân Tiêu thực sự đã thay cô mời một đoàn đội luật sư đến, lấy chứng cứ việc anh cưỡng hiếp trong hôn nhân đối với cô.
Nhưng luật sư còn chưa mở miệng hỏi đã bị cô không khách khí đuổi đi.
Kết quả, chuyện này bị người ta nghe nhầm đồn bạy ra ngoài.
Đồng Kỳ Anh đi vệ sinh đang chuẩn bị từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe thấy bên ngoài cửa có giọng nói của nữ đồng nghiệp đang bàn chuyện sau lưng cô.
“Nghe nói nhé, ở bộ phận thiết kế cải người vừa đến ngoài biên chế ấy, tên Đồng Kỳ Anh muốn kiện Phó đại boss của chúng ta cưỡng hiếp cô ta đấy!”
“Trời ơi, cô ta đúng là không biết xấu hổ, cũng đúng thôi, cô ta vốn dĩ đã phẫu thuật thẩm mĩ cho giống nữ minh tinh Tô Hoài Lan mà, làm sao mà còn nhớ được bộ mặt thật của mình là như thể nào nữa!”
“Tôi nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, cô ta chắc không soi gương đầu nhỉ?”
“Sợ là cô ta thèm tiền đến phát điên rồi!”
“Tôi cảm thất cô ta nhất định là do công ty khác phái đến làm trò xấu với sếp Phó của chúng ta!"
“Đúng là khó hiểu, cô ta chính là gián điệp kinh tế, quá đáng sợ!”
“Cô đã dặm phấn xong chưa, xong rồi thì đi thôi, mau quay lại làm việc!”
“Dặm xong rồi, đi thôi, đi thôi!”
Sau khi bọn họ rời đi, Đồng Kỳ Anh mới từ trong phòng vệ sinh bước ra,