Khi ở một mình, cô luôn suy nghĩ lung tung, sau đó đầu óc mông lung suốt cả ngày.
Tập đoàn Phó Thị hiện do một CEO tuyển dụng từ bên ngoài tiếp quản, điều đó có nghĩa là ngày Phó Quận Tiêu trở lại còn rất xa phải không?
Đồng Kỳ Anh đánh ba mươi lăm dấu X lên tờ lịch ở trên bàn làm việc, tức là đã ba mươi lăm ngày cô không gặp anh.
Cô đang kiểm tra lại bản vẽ thiết kế mỗi ngày, sau khi hoàn thành công việc thì lúc rảnh rỗi, cô cầm bút viết đi viết lại những dòng chữ lên giấy nhớ: "Anh cả, anh về đi! Em không giận nữa đâu!"
Sau đó cô cứ viết mãi, trở thành: "Anh cả, anh về với em đi, em nhớ anh."
Đồng Kỳ Anh nhận ra cô đã có thói quen nhấc điện thoại lên và bấm số điện thoại của Phó Quân Tiêu, nhưng cuối cùng luôn chọn nút quay lại.
Rõ ràng thực ra cô có thể bấm nút gọi.
Nhưng cô đã không làm thế.
Cô không thể phân biệt rõ là do không bỏ qua được cho mình hay không bỏ qua cho anh được.
Vốn dĩ, cô luôn cho rằng đó là lỗi của Phó Quân Tiêu, nhưng sau bao nhiêu ngày, cô không thể chịu được nữa, bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu mình có làm sai điều gì không.
Làm đủ mọi cách để nhờ trưởng phòng Tôn Lệ Á xin địa chỉ nơi Phó Quân Tiêu đi công tác từ CEO mới.
Sau khi bàn giao tất cả công việc đang làm, Đồng Kỳ Anh làm xong visa, chẳng nói chẳng rằng đặt vé máy bay tới Pháp.
Dưới tháp sắt sừng sững, đài phun nước đẹp mắt, xung quanh là những công trình kiến trúc Gothic cổ điển, lộng lẫy và lãng mạn, trời xanh mây trắng, không khí ngập tràn hương hoa...
Nhưng không đến đây để đi du lịch, nên sau khi xuống máy bay, vì bất đồng ngôn ngữ, tài xế taxi đã đưa cô đến một điểm du lịch, cách xa nơi cố định đến.
Ở một đất nước xa lạ, khi giao tiếp bằng tiếng Anh mà người ta vẫn không hiểu, Đồng Kỳ Anh nhận ra mình đã lạc đường, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi số điện thoại di động của Phó Quân Tiêu.
Điện thoại reo một lúc lâu mới có người nhấc máy.
Khi