“Kỳ Anh, mau mở cửa, anh đang ở ngoài cửa nhà trọ của em, cứu anh...!Anh bị thương rồi.”
Không kịp lên tiếng hỏi ai, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hít thở mong mảnh cùng tiếng kêu cứu của Phó Quân Bác.
Hai mắt Đồng Kỳ Anh mở to kinh ngạc, vội vàng buông cái thìa trong tay, vừa cầm di động vừa đi ra cửa nhà.
Nhìn qua mắt mèo trên cửa, quả thật thấy Phó Quân Bác đang ở đó.
Sắc mặt anh ấy trắng bệch, trên trán mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đau đớn ngước nhìn lên mắt mèo trên cửa.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút mới mở cửa ra.
Ai biết được, Phó Quân Bác trông có vẻ thể lực không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp nhào lên người cô.
“Quân Bác? Quân Bác?” Một tay Đồng Kỳ Anh ôm lấy Phó Quân Bác, sau khi đỡ anh ấy vào nhà, một chân đá ra sau đóng cửa lai.
Lúc đỡ anh ấy nằm úp sấp trên sofa, trong vô tình cô mới phát hiện trên tay và cánh tay của mình tất cả đều là máu tươi.
"Tôi, tôi, tôi, tôi giúp anh gọi.”
“Đừng...!Không cần, Kỳ Anh, anh biết em...!chỗ của em có thuốc chữa thương” Phó Quân Bác cố hết sức nói.
Đồng Kỳ Anh cuống quýt chạy vào trong phòng ngủ, lấy hộp thuốc ra.
Cô thuận tiện kéo ghế qua, ngồi bên cạnh Phó Quân Bác, cầm kéo cắt lớp áo phía sau lưng trên miệng vết thương của Phó Quân Bác.
“Đây là? Đây là vết dao chém? Còn là dao phay? Anh anh.” Đồng Kỳ Anh khó có thể tin nổi thốt lên.
Phó Quân Bác nhắm mắt lại.
Đồng Kỳ Anh nhất thời lo lắng nói tiếp: “Vết thương có hơi sâu, cần phải khâu lại.
Ở đây tôi không có thuốc gây tê, anh cố nhịn một chút.”
Phó Quân Bác gật đầu.
Đợi đến khi Đồng Kỳ Anh xử lý xong xuôi vết thương của anh ấy, cả người Phó Quân Bác đã đau đến hư thoát.
Cô