“Không biết” Đồng Kỳ Anh đáp lại không cần nghĩ ngợi, dừng lại một chút, lại bổ sung thêm: “Chuyện tình cảm, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không có lý do nào cả”.
“Cũng đúng” Phó Quân Bác đột nhiên cười lạnh lùng: “Đối với Kỳ Anh, cái thứ tình yêu này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Em có thể quên đi cái tên Hà Tuân Định kia để yêu anh.
Lại có thể quên anh để yêu anh cả.
Nghĩ chắc một ngày nào đó, em cũng có thể quên anh cả rồi đi yêu một người đàn ông khác.
Dù sao Kỳ Anh cũng không phải loại con gái từ đầu đến cuối chỉ yêu một người”
“Vậy sao?” Đồng Kỳ Anh mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi yêu một người đàn ông, yêu cầu với họ vô cùng đơn giản.
Chỉ cần anh ta không ngoại tình gian dối, không phản bội tình cảm mà tôi dành cho anh ta, thì tôi sẽ chung thủy một lòng với người đó.”
“Đối với chuyện của anh, em cứ túm chặt cái chuyện của Lý Tư San không buông vậy sao? Phó Quân Bác nghe thấy vậy, nỗi tức giận bùng lên.
Đồng Kỳ Anh vẫn bình tĩnh trước sau như một: “Hiện giờ anh không chỉ có một mình Lý Tự San nhỉ? Có phải còn bảo dưỡng cả Tô Hoài Lan nữa à? Anh mà cứ tiếp tục làm như vậy, chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy đấy”.
“Có thể em không biết, Tô Hoài Lan từng mang thai đứa con của anh cả.
Nhưng là vì mạo danh đi tù thay cho em, anh cả đã xóa sạch đứa con của cô ta.
Em nói xem, anh cả có ác độc không? Phó Quân Bác cười cười.
Trong lòng Đồng Kỳ Anh bình lặng như nước đáp lại: “Xem ra anh cả thật sự rất yêu tôi, coi tôi còn quan trọng hơn cả đứa con ruột thịt của chính mình.”
“Kỳ Anh, lẽ nào em một chút cũng không.”
“Đúng vậy, tôi không hề để ý.
Tôi không quan tâm trước kia anh cả là người đàn ông như thế nào, hay là anh ấy đã có bao nhiêu người phụ nữ.
Tôi chỉ cần hiện tại anh ấy chỉ có một mình tôi là được.
Cho nên tất cả những lời mà anh nói, là thật hay là giả, đổi với tôi mà nói, không hề có chút sức ảnh hưởng nào cả” Đồng Kỳ Anh tiếp tục ăn cơm một mình.
Dường như tất cả những lời mà anh ấy nói, quả thực không hề ảnh hưởng tới cô.
Nhưng mà đúng