Đồng Kỳ Anh ngồi thẳng trên giường, hai tay đặt lên bụng dưới, chỉ cảm thấy ở nơi giữa hai chân mà Phó Quân Tiêu vừa chạm vào có chút đau nhói.
Vừa rồi anh làm vậy là có ý gì?
Cứ như vậy là xong chuyện rồi ư?
Đồng Kỳ Anh đột nhiên không hiểu được tâm tư của Phó Quân Tiêu.
Quên đi, không đoán nữa.
Cô có lòng tốt muốn ngủ với anh theo ý mẹ chồng nhưng anh không cảm kích.
Thiệt thòi cho cô còn phải tỏ ra ngây ngô như con nai chứ!
Đồng Kỳ Anh đứng dậy khỏi giường đi thay quần áo, tắm rửa xong người giúp việc liền gọi đi ăn cơm trưa cùng bà Lãnh và ông cụ Phó.
Trong bữa ăn, bàn ăn vô cùng yên tĩnh, cho đến khi quản gia bước vào báo tin bác sĩ gia đình đã đến, ông cụ Phó mới đặt bát đũa xuống, nhìn Đồng Kỳ Anh và bà Lãnh nói: "Tôi ăn xong rồi, hai người cứ ăn tiếp đi.
"
“Bố, nếu trong người có chỗ nào thấy khó chịu, bố phải nói cho con biết” Bà Lãnh lo lắng nhìn ông cụ Phó.
Đồng Kỳ Anh cũng nhìn sang, chỉ thấy ông cụ Phó Hoằng Khôn khẽ gật đầu.
Ông cụ này chắc đã hơn tám mươi tuổi rồi!
Nhưng xương cốt trông vẫn còn rất cứng cỏi.
Sau khi ông cụ Phó rời đi, bà Phó mới nhìn Đồng Kỳ Anh, quan tâm hỏi: "Tối hôm qua Quân Tiêu có thích không?"
Đồng Kỳ Anh nghe thấy câu hỏi của bà Lãnh suýt chút nữa bị nghẹn, người giúp việc ở bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng mang ly trà tới.
.
Sau khi nuốt thức ăn trong miệng xuống cùng nước trà, Đồng Kỳ Anh đặt chén trà trong tay xuống, cười với mợ Lãnh: "Anh ấy, anh ấy rất thích.
"
Thích mới lạ đấy!
Nhìn thấy cô ăn mặc như vậy, anh không những không lên giường với cô như trong video mà còn tránh xa cô ra.
Đồng Kỳ Anh không biết đây có phải là ảo giác của chính mình không, cô luôn cảm thấy sau đêm hôm qua, Phó Quân Tiêu lần đầu tiên trở về, hành vi lời nói của anh với cô đều rất kì lạ.
“Nếu hai đứa đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy, thì nên trân trọng lẫn nhau” Bà Lãnh nói lời ẩn ý sâu xa, trầm ngâm rồi nói tiếp: “Kỳ Anh à! Trong thời gian này, mẹ luôn muốn con ở bên cạnh làm chuyện này chuyện kia, con còn không có thời gian để làm những gì mình thích.
Đúng lúc mấy ngày này, mẹ không có việc gì cần con đi cùng cả, vì vậy hãy làm những gì con thích đi!"
"Ồ!” Đồng Kỳ Anh dứt khoát trả lời, sau đó mỉm cười nói thêm hai chữ: “Vâng ạ?
Bà Lãnh mỉm cười đầy ẩn ý với Đồng Kỳ Anh.
Sau bữa trưa, bà Lãnh sẽ nghỉ ngơi.
Đồng Kỳ Anh một mình trở về phòng, cảm thấy rất buồn chán nên chọn đại một chiếc túi xách, nhét điện thoại di động và tiền mặt vào, còn có tấm thẻ mà Phó Quân Tiêu đưa cho cô, rồi rời khỏi trang viên nhà họ Phó.
Cô tự mình đi bộ ra khỏi cửa, cũng không nhờ tài xế chở mình đi, trước khi đi ra ngoài còn chào hỏi chủ quản gia Lâm Kỳ.
Xuất phát dọc theo con đường chính bên ngoài trang viên nhà họ Phó, không biết tự lúc nào Đồng Kỳ Anh đã đi đến phố đi bộ ở