Hạ Huyền Thy gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, tựa hồ như có gì đó bất lực: "Ban ngày anh ấy không sao, nhưng cứ tới buổi tối, tôi cảm giác như thể anh ấy đã trở thành một người khác mà tôi không quen biết."
"Cô có thể nói cụ thể hơn được không? Tôi dường như có chút không hiểu ý của cô." Nhiên Hoàng Minh lau mồ hôi lạnh.
Hạ Huyền Thy thực sự dường như không biết phải bắt đầu nói từ đầu, lắp bắp nói tiếp: “Thì chính là, vào khoảng thời gian trước trong một đêm nọ, anh ấy thức dậy vào lúc nửa đêm và đột nhiên hỏi tôi, tôi là ai? Anh ấy là ai? Sau khi hỏi xong anh ấy lại ngủ thiếp đi, hôm sau trở lại bình thường hơn nữa còn không nhớ gì chuyện này nữa, lúc đầu tôi nghĩ là anh ấy nằm mơ, do mộng du nên tôi cũng không để tâm, kết quả là mấy ngày nay ban ngày anh ấy vẫn ổn.
Nhưng vì phải làm thêm giờ nên cứ sau mười hai giờ đêm, anh ấy như bị bệnh mất trí nhớ vậy, không nhớ mình.
là ai, tại sao lại phải ở đây làm những việc này, anh ấy thậm chí còn không nhớ căn hộ của mình đâu."
"Cô đang nói cái gì vậy? Còn có chuyện như vậy sao?" Nhiên Hoàng Minh sửng sốt.
Hạ Huyền Thy không khỏi buồn bã: "Hôm qua tôi cùng anh ấy đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ nói cơ thể và não bộ của anh ấy không có vấn đề gì.
Sau đó bác sĩ lại đề nghị tôi đưa anh ấy đến gặp bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rằng có thể anh ấy đã phải chịu đựng tổn thương gì đó về mặt tâm lý.
Nên đã mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc ngắt quãng hoặc tâm thần phân liệt.
Bác sĩ nói rằng ông ấy chỉ đang suy đoán, sau đó tiến hành các bài kiểm tra và đánh giá tâm lý khác nhau.
Khi có kết quả, bác sĩ cũng nói rằng Hải Đăng không sao, anh ấy không có bệnh tâm lý, điều này khiến tôi rất thắc mắc, rõ ràng Hải Đăng rất bình thường, nếu không có vấn đề gì, làm sao có thể xảy ra tình trạng mà anh ấy không nhớ tôi, cũng không nhớ cả bản thân mình chứ.
Tôi tìm mãi không ra nguyên nhân, vì vậy tôi chỉ có thể đặt hy vọng của mình vào anh thôi."
“Cậu ấy luôn quên rằng cô và cả chính mình là ai sao?” Nhiên Hoàng Minh nhướng mày hỏi.
Hạ Huyền Thy lắc đầu, sau đó nói: "Lần đầu tiên, sau khi anh ấy hỏi, tôi đã giới thiệu anh ấy, anh ấy đã nhớ rõ mình là ai, và tôi là gì của anh ấy, những người khác tôi không giới thiệu, dường như anh ấy đều không biết.
Tôi không biết, nhưng những thói quen hành vi tiếp theo của anh ấy hoàn toàn là một người đàn ông khác khiến tôi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Anh cũng biết đấy, Hải Đăng không biết đi xe máy.
Tuy nhiên, sau một buổi đêm quá mười hai giờ rồi, anh ấy lại chạy đi đua xe với những người dân tổ, còn đánh nhau một trận nữa, trở về nhà mà thương tích đầy người, nhưng lại ngủ quên ở ngoài cửa vì anh ấy không nhớ mật mã vào nhà.
Sau khi tỉnh dậy, anh ấy quên sạch những gì mình đã làm tối qua.
Nếu không phải là mấy tên côn đồ đến đòi tiền, tôi thực sự