Tần Vũ Bảo khẽ nhún vai, buồn bã trả lời: “Tôi được biết từ miệng em trai cô ấy rằng cô ấy đã bị người ta hại chết.
Còn về việc cụ thể là bị ai hại chết và chết như thế nào tôi đều đã đi nghe ngóng, nhưng không có kết quả”
“Chẳng lẽ ngay cả cảnh sát cũng không tra ra được gì sao?” Đồng Kỳ Anh không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Tân Vũ Bảo rũ mắt xuống, đáp: “Đến thi thể còn chưa tìm thấy thì bên cảnh sát phá án thế nào đây?”.
“Nếu chưa tìm thấy thi thể thì hẳn nên gọi là mất tích chứ! Sao anh dám chắc là cô ấy đã chết rồi?” Đồng Kỳ Anh nghi hoặc, hỏi ngược lại.
Tần Vũ Bảo vừa thấy bất lực vừa nói một cách đau buồn: “Tôi vốn muốn đến mộ của Huyền Trâm thăm cô ấy, nhưng nghe em trai cô ấy nói vẫn chưa tìm được thi thể của cô ấy nên không có mộ.
Nhưng người nhà cô ấy lại khẳng định Huyền Trâm đã chết rồi”
“Không tìm thấy thi thể, nói không chừng cô ấy chưa chết đâu” Đồng Kỳ Anh an ủi.
Tần Vũ Bảo cười khổ: “Tôi cũng hy vọng là vậy! Hi vọng cô ấy vẫn còn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này mà tôi không biết”
“Vậy đến bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái? Cũng chưa kết hôn?” Đồng Kỳ Anh tò mò hỏi.
Tần Vũ Bảo khẽ gật đầu.
Đồng Kỳ Anh lập tức có một cái nhìn khác về người đàn ông này.
Vừa si tình vừa chung thủy...
“Được rồi! Nể tình anh vừa si tình vừa một lòng một dạ với người bạn gái đầu tiên của mình, tôi quyết định kết bạn với anh.
Chỉ có điều, anh cũng phải tin tưởng tôi.
Hiện giờ tôi thực sự là phụ nữ đã có chồng” Đồng Kỳ Anh nhiều lần nhấn mạnh.
Mặc dù trong lòng Tần Vũ Bảo vẫn thấy hoài nghi về việc Đồng Kỳ Anh nói cô là phụ nữ đã có chồng, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn đáp ứng cô, nói: “Ừm, được, tôi tin tưởng cô”
“Hiện tại tôi muốn đi chơi dự án “phi thiên hoang dã” kia? Anh có muốn đi với tôi không?” Đồng Kỳ Anh cười toe toét hỏi.
Tần Vũ Bảo không chút do dự gật đầu.
Những ngày sau đó, vì có sự đồng hành của Tần Vũ Bảo mà cuộc hành trình của Đồng Kỳ Anh diễn ra rất vui vẻ.
Bọn họ chia đôi 1:1, đi hết tất cả những chỗ ăn ngon, chơi vui ở Úc.
Ở phía bên kia tại Hoa Nam, ở thành phố Thuận Canh.
Ban đầu Nhiên Hoàng Minh không muốn nói chuyện này cho Phó Quân Tiêu biết, nhưng sự tình có vẻ nghiêm trọng hơn anh ta dự liệu.
Đồng Kỳ Anh chết tiệt kia lại đi du lịch với một người đàn ông mà cô mới quen, đây chẳng phải là ở bên ngoài cắm sừng cho A Trầm của nhà anh ta hay sao?
Đúng là “như vậy mà còn nhịn được thì còn có gì không nhịn được!”
Lúc Nhiên Hoàng Minh tìm đến Phó Quân Tiêu, anh vẫn đang chơi golf với một số lãnh đạo doanh nghiệp nước ngoài.
Anh quả thật rất yên tâm về Đồng Kỳ Anh!
Yên tâm đến mức Nhiên Hoàng Minh cũng thấy không thể nhịn nổi nữa.
Nhân lúc Phó Quân Tiêu đang nghỉ ngơi, Nhiên Hoàng Minh đi đến, Phó Quân Tiêu còn có tâm trạng hỏi anh ta có muốn chơi golf cùng bọn họ không?
Đương nhiên là Nhiên Hoàng Minh không có tâm trạng chơi golf gì hết, ngược lại, anh ta còn có lòng tốt nhắc nhở Phó Quân Tiêu: “Tớ thấy, cậu có thời gian chơi golf với mấy ông lớn ở đây như vậy không bằng cậu đi hỏi vợ cậu xem, gần đây có phải cô ta có vận hoa đào gì không?”
“Không phải tớ đã