Câu “đợi cô quay về đề nghị ly hôn với anh” khiến trái tim Phó Quân Tiêu khẽ run lên.
Bỗng nhiên, lần đầu tiên anh nếm trải được cảm giác không an toàn trong tình cảm có tư vị như nào.
Phó Quân Tiêu bất thình lình bỏ hết công việc trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.
Anh rời đi đột ngột mà không nói một tiếng nào như vậy khiến Nhiên Hoàng Minh thấy rất khó hiểu và bối rối.
Ở một nơi nào đó tại Úc.
Bên ngoài hàng rào gỗ của nhà hàng là cánh đồng cỏ xanh bất tận, cách đó không xa là một đàn bò sữa, còn có vài chú chó chăn bò Úc đang chạy xung quanh.
Mà lúc này, Đồng Kỳ Anh đang ngồi trước chiếc bàn gỗ, trong tay cầm dao nĩa cắt miếng bít tết một cách thuần thục.
Nhưng, trên bàn còn có năm miếng bít tết với năm độ chín khác nhau “không, một, ba, năm và bảy”.
Tần Vũ Bảo ngồi ở đối diện với Đồng Kỳ Anh, miếng bít tết trước mặt là năm phần chín, anh ta vừa tự cắt miếng bít tết của mình vừa không quên nói đùa Đồng Kỳ Anh: “Kỳ Anh, cô biết không? Lần đầu tiên tôi với Huyền Trâm đến đây ăn bít tết, cô ấy cũng chọn loại chín hoàn toàn.
Huyền Trâm nói với tôi, ở Hoa Nam, rất nhiều người khi đến nhà hàng Tây gọi món bít tết đều học theo người phương Tây gọi loại bít tết chín bảy phần trở lên.
Nếu không họ sẽ cảm thấy đẳng cấp của mình bị hạ thấp.
Nhưng, ở nước ngoài, độ chín của miếng bít tết chỉ là sở thích khác nhau về khẩu vị của mỗi người mà thôi, không có cái gọi là độ chín “ngon nhất” đâu.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao đến chỗ các cô lại biến thành bảy phần chín là ngon nhất.
Huyền Trâm ăn không quen kiểu nửa sống nửa chín nên cô ấy sẽ chọn loại chín hoàn toàn.
Tuy nhiên, cô có thể thử các độ chín khác của bít tết, xem xem cô thích loại nào nhất”
Mấy ngày này, một ngày ba bữa Đồng Kỳ Anh đều cùng ăn với Tần Vũ Bảo.
Bởi vì chỉ có anh ta biết chỗ nào ở Úc có đồ ăn ngon đặc sắc, chỉ có điều bọn họ vẫn chia đôi tiền.
Tần Vũ Bảo cũng không biết mình bị làm sao, gần đây anh ta luôn nhìn thấy hình ảnh của Huyền Trâm trên người Đồng Kỳ Anh.
Sở thích của cô cùng với một số cách nhìn về mọi thứ đều rất giống với Huyền Trâm.
Ngay lúc Đồng Kỳ Anh định nói gì đó với Tân Vũ Bảo, ánh mắt cô nhìn về phía sau anh ta liền lập tức trợn tròn sửng sốt.
Khi Tần Vũ Bảo còn chưa kịp phản ứng lại, một bóng đen đã bất ngờ xuất hiện trong khóe mắt của anh ta, kéo ghế bên cạnh anh ta rồi ngồi xuống.
“Phục vụ, tôi muốn một phần bít tết chín hoàn toàn” Người đàn ông vẫy tay với nhân viên phục vụ, nói một tràng tiếng Anh Mỹ lưu loát trôi chảy.
Tần Vũ Bảo nghiêng người nhìn người đàn ông kia, lúc anh ta còn chưa kịp phản ứng lại, bên tại đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đồng Kỳ Anh: "Anh cả”
Ồ, hóa ra là anh trai của Kỳ Anh!
Tần Vũ Bảo định thần lại, mỉm cười rồi chào hỏi Phó Quân Tiêu bằng tiếng Hoa Nam: “Anh cả, chào anh!”
Phó Quân Tiêu lại không nhìn Tần Vũ Bảo lấy một cái, đôi mắt đen láy sắc bén của anh nhìn thẳng lên người Đồng Kỳ Anh, lạnh lùng nói: “Em giải thích một chút đi”
Đồng Kỳ Anh ngẩn ra một lát, liếc nhìn Tần Vũ Bảo rồi nói: “Anh