Nhiên Mộc Miên mỉm cười gật đầu.
Đồng Kỳ Anh xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
“Dạ, thật mà” Nhiên Mộc Miên đáp lại.
Đồng Kỳ Anh nói tiếp: “Chọn xong rồi thì không thể hối hận nữa đâu”
“Con không hối hận đâu, nếu có hối hận thì cũng là Minh Tư Thành phải hối hận” Nhiên Mộc Miên vui vẻ nói, có lẽ vì nhất thời cao hứng mà quên mất việc giữ hình tượng, cô lại buộc miệng nói ra: “Dù sao thì đến lúc đó nhất định anh ta sẽ nói với ông nội anh ta hủy bỏ việc liên hôn”
“Con quen biết với cậu ta sao?” Đồng Kỳ Anh nghe ra được điểm khác thường.
Nhiên Mộc Miên gật đầu và nói: “Anh ta học chung trường đại học với con, hình như lớn hơn con một khóa hay hai khóa gì đó”
Đồng Kỳ Anh chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi xác nhận với Nhiên Mộc Miên thì ông Kỳ Anh đã báo lại tình hình cho Phó Quân Tiểu biết.
Phó Quân Tiêu cũng rất bất ngờ, không ngờ con gái cưng của mình lại nghe lời như thế, hoàn toàn không giống với tác phong ngang bướng thường ngày.
Trong điện thoại, Phó Quân Tiêu xác nhận lại một lần nữa: “Con nhóc Mộc Miên đó thật sự đã đồng ý liên hôn rồi sao?”
“Ừm, con bé tự chọn Minh Tư Thành, em đã hỏi con bé, nó đã chắc chắn rồi” Đồng Kỳ Anh vừa cầm điện thoại trả lời ông vừa nhìn Nhiên Mộc Miên đang ngồi xếp bằng ăn bánh táo trên ghế sô pha.
“Em đưa điện thoại nói tiếp.
cho con bé, anh đích thân hỏi nó” Phó Quân Tiêu
Đồng Kỳ Anh đáp lại: “Được.” Sau đó bà đi đến bên cạnh Nhiên Mộc Miên, đưa điện thoại của mình qua cho cô rồi nói: “Điện thoại của bố con nè”
Nhiên Mộc Miên thấy vậy thì vội vã thả miếng bánh táo trên tay xuống, lấy khăn giấy lau sạch ngón tay rồi cầm lấy điện thoại, nhỏng nhẻo lên tiếng: “Bố, bố tìm con sao?”
“Nếu như con có người mà mình thích thì bố sẽ nghĩ cách khác để giải quyết chuyện này, không cần con phải hi sinh hạnh phúc của mình” Phó Quân Tiêu nói với vẻ chân thành.
Nhiên Mộc Miên nhân cơ hội trêu chọc ông: “Bố, nếu như con nói với bố con thích Lạc Vũ thì bố có đồng ý cho con và Lạc Vũ ở bên nhau không?”.
"..” Phó Quân Tiêu ngây ra một lúc rồi trả lời một câu không liên quan: “Bố chỉ cảm thấy cậu ta..."
“Nếu như bố đã không đồng ý vậy thì con gả cho ai cũng được!” Nhiên Mộc Miên cố tình nghịch ngợm nói.
Đồng Kỳ Anh đứng bên cạnh, không thể không trừng mắt với Nhiên Mộc Miên.
Phó Quân Tiêu hít một hơi rồi nói tiếp: “Vậy con hãy thử qua lại với Lạc Vũ trước xem sao đi.
Chuyện của nhà họ Minh để bổ nghĩ cách khác”
Giữa tập đoàn và con gái thì nói cho cùng vẫn là con gái quan trọng hơn.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất vui nhưng lại không hài lòng khi cô nhóc này cố ý gây khó dễ cho ông.
Nhiên Mộc Miên cũng biết chừng mực, cô mỉm cười và nói: “Được rồi bố, con không đùa với bố nữa! Đến giờ con vẫn chưa thích ai cả.
Nhưng bố à, bố cứ yên tâm đi, nếu như Minh Tư Thành biết được ông nội anh ta muốn anh ta đính hôn với con thì nhất định anh ta sẽ phản đối đến cùng”
“Con quen biết cậu ta sao?”