Trên giảng đường có hàng trăm sinh viên đang ngồi, lại có vài ba lớp học chung với nhau mà để giáo sư gọi tên riêng thì hoặc là cực kỳ ưu tú hoặc là rác rưởi.
Minh Tư Thành cất điện thoại di động, đứng dậy đi lên bục giảng.
Sau khi anh cầm phấn viết nhanh câu trả lời thì vội bỏ phần vào hộp phấn, nhìn giáo sư rồi bình tĩnh nói: “Thưa thầy, em đau bụng quá.
Em muốn đi vệ sinh ạ”
"..” Mặc dù tốc độ giải quyết vấn đề của Minh Tư Thành rất nhanh và đáp án hoàn toàn chính xác những sắc mặt của vị giáo sư này vẫn không thay đổi mà trả lời: “Được rồi”
Minh Tư Thành đút tay vào túi quần, sau khi rời khỏi lớp học, anh gửi lại một tin nhắn cho Nhiên Mộc Miên.
“Phòng ký túc xá của cô là gì?” Minh Tư Thành.
“Phòng 210, tòa nhà Uyên Ương” Nhiên Mộc Miên.
Phòng 210, tòa nhà Uyên Ương ư?
Minh Tư Thành giật mình, không phải bây giờ cô đang sống cạnh phòng ký túc xá của anh sao.
“Tôi không làm chuyện này.
Nói tóm lại, tôi sẽ thay cô điều tra rõ chuyện này” Minh Tư Thành.
Nhiên Mộc Miên: “..”
Sau khi Nhiên Mộc Miên trả lời bằng ba dấu chấm câu, Minh Tư Thành đã không trả lời tin nhắn của cô.
Nhiên Mộc Miên và Cổ Thiên Ngân cũng như Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái phải yêu cầu thợ mở khóa thay khóa mới, sau đó mỗi người lại tự giặt sạch quần áo bẩn của họ.
May mắn thay, bốn cô gái rất đoàn kết và không có cuộc đấu đá nội bộ nào vì vấn đề nhỏ nhặt này.
Nhiên Mộc Miên tự cảm thấy chuyện xảy ra là do cô nên buổi chiều sau khi tan học, cô đã chủ động mời ba chị em tốt đi ăn ở một nhà hàng bên ngoài trường.
Bốn người cùng nhau ngồi trong phòng.
Sau khi đồ ăn được dọn ra, họ mới ăn được nửa bữa thì người đầu tiên cảm thấy choáng váng chính là Cổ Thiên Ngân.
“Tớ...!tớ chóng mặt quả” Cổ Thiên Ngân nói xong liền ngất xỉu trên bàn ăn.
Sau đó, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái cũng nằm trên bàn và nhắm mắt lại.
“Các cậu bị sao vậy?” Nhiên Mộc Miên lo lắng đứng dậy, khi định kiểm tra tình hình của ba người họ thì cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Ngay sau đó, cô nhắm mắt lại và mơ hồ nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồng phục bồi bàn trong nhà hàng đẩy cửa xông vào.
Một trong những người đàn ông sải bước về phía trước và đỡ lấy cơ thể Nhiên Mộc Miên sắp rơi xuống đất.
“Lấy bức ảnh ra xem, có phải cô ta không?” Người đàn ông ra lệnh.
Một người đàn ông khác nhanh chóng lấy bức ảnh từ trong túi ra và so sánh với Nhiên Mộc Miên.
“Đúng vậy, chính là cô ta”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, người đàn ông bể Nhiên Mộc Miên lên và vác cô lên vai.
Ngay lúc họ định cùng với Nhiên Mộc Miên rời đi, bọn họ vừa bước tới định mở cửa liền bị một đôi chân dài đá văng lại vào trong.
Hai người đàn ông phải đặt Nhiên Mộc Miên xuống đất trước và họ nhìn thấy một