Nhiên Mộc Miên hơi sượng sùng, đưa tay ra bắt tay với anh ta rồi tự giới thiệu: “Em tên Nhiên Mộc Miên”
“Vậy chúng ta lên xe đi” Hạ Chí Mẫn mím môi cười nhẹ rồi chủ động đi qua phía ghế phụ giúp Nhiên Mộc Miên mở cửa xe.
Nhiên Mộc Miên đi theo anh ta qua đó rồi ngồi vào ghế phụ nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Hạ Chí Mẫn giúp Nhiên Mộc Miên đóng cửa xe lại rồi quay người đi về ghế lái xe của mình.
“Có chỗ nào đặc biệt muốn đến ăn cơm không?” Hạ Chí Mẫn hỏi với vẻ lịch thiệp.
Nhiên Mộc Miên khẽ lắc đầu.
Hạ Chí Mẫn vừa khởi động xe vừa nói tiếp: “Vậy tôi sẽ đưa em đến nhà hàng tôi đã chọn nhé?”
Nhiên Mộc Miên khẽ gật đầu.
Cảm giác đó kì lạ đến mức cô không biết nên làm sao.
Hình như sư phụ không phải là sự phụ trong ấn tượng của cô, cũng không phải là sư phụ trong cảm nhận của cô mà ngược lại giống với một người lạ mới gặp lần đầu.
Xe đã bắt đầu chạy, Nhiên Mộc Miên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên cô như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại nhìn Hạ Chí Mẫn và hỏi:”Bây giờ em vẫn chưa đói, hay là chúng ta đến quán net đánh vài ván trước được không?”
Hạ Chí Mẫn nhếch môi, sảng khoái đồng ý, trông có vẻ như cô nhóc này đã nghi ngờ anh ta.
Sau khi đến quán net, Nhiên Mộc Miên liền ngồi ngay vào trước chiếc máy tính trong phòng khách, Hạ Chí Mẫn trả tiền mạng xong thì đi qua, ngồi xuống bên cạnh Nhiên Mộc Miên.
Hạ Chí Mẫn thản nhiên gõ “Đao Kiếm Vô Tình” vào ô đăng nhập, tiếp đó gõ mật khẩu và đăng nhập thành công.
Nhiên Mộc Miên thấy thế thì ngây ra rồi vội vã thu lại ánh nhìn.
Sau khi cô và anh ta kết hợp đánh xong một ván thì cô mới hoàn toàn hết phòng bị anh ta, mỉm cười và nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi! Em đói bụng rồi”
“Được.
” Hạ Chí Mẫn cong môi, giấu hết tất cả mọi tâm tư đằng sau nụ cười.
Trong nhà hàng cao cấp trên sân thượng của một tòa nhà cao chọc trời toàn là những đôi nam nữ ngồi lại thành cặp với nhau.
Phần lớn đàn ông đều mặc vest, đóng giày, phụ nữ thì trang điểm sang trọng, trông ai nấy cũng có vẻ như những người có thu nhập cao.
Hạ Chí Mẫn chủ động kéo ghế giúp cho Nhiên Mộc Miên, sau khi cô ngồi vào chỗ thì anh ta mới ngồi vào ghế đối diện.
Sau khi gọi món xong, Nhiên Mộc Miên vô tình nhìn vào trong bồn hoa giữa nhà hàng thì thấy một cây đàn dương cầm tam giác, Hạ Chí Mẫn hiểu ý mỉm cười và hỏi: “Có muốn nghe tôi đàn không?”
“Sư phụ biết sao?” Nhiên Mộc Miên ngạc nhiên.
Hạ Chí Mẫn khẽ gật đầu rồi đứng dậy, đi về phía chiếc đàn dương cầm tam giác đó.
Nhiên Mộc Miên lười nhác chống cằm, đưa mắt nhìn theo Hạ Chí Mẫn.
Anh ta nho nhã ngồi vào trước cây đàn dương cầm, sau khi nốt nhạc đầu tiên vang lên thì lưng anh ta cũng lắc lư theo điệu nhạc.
Hạ Chí Mẫn đã đàn một khúc nhạc