Nhiên Mộc Miên bất giác quay người lại quan sát xung quanh, trên con đường trường xa tít chỉ có mấy bóng người lác đác đang đi, hai bên đường là những gốc cây to cao vút, lúc gió thổi qua thì lá cây rơi xuống xào xạc.
Cô không hề phát hiện ra người nào đáng nghĩ, lẽ nào là do cô đã tự hù mình?
Khi cô vào trong trường thì những vệ sĩ mà bố phái đi bảo vệ cô sẽ không âm thâm đi theo cô nữa.
Mà cũng chỉ gần đây cô mới có cảm giác bị người khác theo dõi như thế này thôi.
Nhiên Mộc Miên hít một hơi, bình tĩnh lại rồi bước đi thật nhanh.
Lúc cô về đến phòng ngủ để lấy sách thì trong phòng ngủ không có một ai, bọn Cố Thiên Ngân đã đến phòng tự học trước rồi Nhiên Mộc Miên ôm theo sách vở, tìm hết phòng tự học này đến phòng tự học khác, cuối cùng cũng tìm ra được một chỗ trống trong một phòng tự học có điều hòa.
Kết quả, lúc cô vui vẻ ôm sách vở, đang định qua đó ngồi thì không ngờ có một cô gái vào ngồi trước cô.
Nhưng cô gái đó vừa mới ngồi xuống thì lại lập tức đứng dậy, ôm đầu bỏ chạy thật nhanh.
Nhiên Mộc Miên ngây mặt ra, đây đã là phòng tự học thứ năm mà cô đi qua rồi, cô không thể tiếp tục vật vã đi tìm phòng tự học như thế nữa, thế là cô liền nhanh chân bước về trước, bất chấp ngồi đại vào vị trí đó.
Bàn trong phòng tự học là loại bàn dài kiểu như bàn ăn, thích hợp cho mọi người ngồi quanh lại với nhau, lúc tự học có thể trao đổi qua lại Nhưng lúc này, dấy nữ sinh ngồi đối với Nhiên Mộc Miên đều thi nhau ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chăm với ánh mắt cực kì ngưỡng mộ nhưng cũng đầy đố kị Một giây, hai giây rồi ba giây.
Sau khi Nhiên Mộc Miên nhìn vào mắt họ được ba giây thì cô không nhìn nữa mà thản nhiên ngồi xuống.
Không khí trong phòng học rất yên ảng, sau khi Nhiên Mộc Miên ngồi xuống thì nhẹ nhàng lật sách, chỉ sợ làm ồn đến những bạn học đang tự học bên cạnh Vào lúc cô đang định bắt đầu làm đề thi thử môn tiếng anh thì có một tấm giấy note được đưa từ bên tay phải qua.
Sau khi Nhiên Mộc Miên xem câu tiếng anh bên trên mảnh giấy đó xong thì thäc mắc ngoảnh đầu nhìn sang.
Thế là cô nhìn thấy Minh Tư Thành đang chống một tay lên má, tay kia cầm bút, mỉm cười với cô.
Nhiên Mộc Miên liếc Minh Tư Thành một cái rồi cầm bút lên, viết lên trên mảnh giấy một câu tiếng anh “Không rãnh để ý đến anh”, sau đó vứt mảnh giấy lại cho Minh Tư Thành Minh Tư Thành nhặt mảnh giấy từ trên vở lên, chỉ mỉm cười và không nói gì nhưng anh cũng không làm phiền Nhiên Mộc Miên tự học mà chỉ chống một tay lên gò má, nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhiên Mộc Miên luôn tập trung vào trong tờ đề thi thử của mình, đôi mắt đen xinh đẹp thỉnh thoảng lại đảo qua đảo lại thật nhanh.
Sau khi nhìn hết một lượt đề thi thì cô bắt đầu cầm bút làm bài.
Khuôn mặt nghiêng của cô nhóc này rất xinh, nói cô xinh đẹp trắng trẻo thật không quá chút nào.
Đặc biệt là dáng vẻ cô khi nghiêm túc làm bài, còn thoáng toát ra vẻ trẻ trung của một cô nữ sinh cấp ba, vô cùng đáng yêu.
Minh Tư Thành bất giác nhìn đến mất Dường như