Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Nhìn Thấy Quần Áo Cô Ta Ướt Đẫm


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Minh Tư Thành hất tay Hạ Mộc Tử ra, thấy quần áo cô ta ướt đẫm liền nghiêm mặt nói: “Cô mau đi thay quần áo đi!”
“Được.

Em đi ngay.

Nhưng anh nhớ đợi em” Hạ Mộc Tử hưng phấn gửi cho Minh Tư Thành một cái hôn gió.

Minh Tư Thành không thèm để ý cô ta, xách túi quà mà Nhiên Mộc Miên vừa mới đưa cho anh về phòng ngủ.
Anh ngồi sau bàn làm học, cẩn thận mở túi quà ra, thấy hai cái chén bên trong đã biến thành sáu miếng lớn, phía trên còn có những hình vẽ như nhân vật hoạt hình, đột nhiên anh ý thức được vừa nãy mình điên rồi.
Không đợi bọn Hình Quốc Bảo hỏi rõ nguyên nhân, anh thu dọn vài thứ trong tay, không giải thích câu nào xách túi quà đi ra khỏi cửa.

Một mình Nhiên Mộc Miên ở trong phòng ngủ đợi thật lâu mới nhận được tin nhắn Cố Thiên Ngân gửi tới, nói rằng ba người cô ta, Triệu Thanh Tâm và Lộ Minh Ái đang đi dạo tại phố đi bộ rồi.
“Thật không có tình nghĩa chút nào, ba người ra ngoài đi dạo, bỏ tớ một mình trong phòng ngủ.” Nhiên Mộc Miên không khỏi lẩm bẩm bực bội.
Lúc cô quyết định đến nhà ông bà vào cuối tuần, Cổ Thiên Ngân đúng lúc gửi đến một tin nhắn.
Mộc Miên, buổi tối chúng ta cùng đi ăn nhé.

Để bồi thường cho cậu, cơm tối ba người bọn tớ mời.

Cậu ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ chờ bọn tớ về đi!” Cố Thiên Ngân.
Nhiên Mộc Miên nhất thời vui vẻ nhướng lông mày, gửi tin nhắn trả lời.
“Vậy tớ đành ngoan ngoãn ở trong phòng chờ các cậu về.” Nhiên Mộc Miên
“Ừ, đợi đấy” Cổ Thiên Ngân.
Nhưng sau khi gửi tin nhắn cho Cố Thiên Ngân, cô lại nghĩa về chuyện của Minh Tư Thành, trong lòng cảm thấy cực kỳ tủi thân.
Minh Tư Thành là đồ mắt mù! Sao có thể xem loại con gái đó như bạn bè được chứ.
Nhiên Mộc Miên tức giận cầm giấy bút lên, một bên vừa oán giận, một bên vừa viết tên của Minh Tư Thành lên giấy, sau đó lại ra sức gạch bỏ.
Bên kia, Hạ Mộc Tử thay quần áo sạch sẽ, trang điểm tươm tất xong liền đi thẳng đến phòng ngủ của Minh Tư Thành.
Cô ta mặc một chiếc váy dài ngọt ngào màu xanh biếc, điểm xuyến bằng những cánh hoa anh đào trên bả vai và mái tóc màu hoa lê nâu uốn xoăn thả ngang vai.

Khi cô ta xuất hiện ở cửa, ba nam sinh bên trong nhìn đến ngây người.
"Em chính là Hạ Mộc Tử? Là vị mỹ nữ đang theo đuổi anh Thành nhà bọn tôi á hả?” Trọng Quân Kiệt kinh ngạc hỏi.

Hạ Mộc Tử ngượng ngùng cười cười, đưa tay vén vài sợi tóc bên thái dương ra sau tai, cất giọng mềm mại: “Đúng vậy! Chào ba anh bạn thân đẹp trai.

Lần đầu

gặp mặt, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”
“Xin chào!” Hình Quốc Bảo là người đầu tiên vọt tới trước mặt Hạ Mộc Tử, thân thiện vươn tay đến trước mặt cô ta.
Hạ Mộc Tử mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay của Hình Quốc Bảo thể hiện ý chào hỏi.
Trong lúc đó, đôi mắt to trong veo như nước của cô ta nhìn quét một vòng quanh phòng ký túc nam khá ngăn nắp này.
“Mau vào trong ngồi đi!” Trọng Quân Kiệt lập tức biết điều mang ghế lại, sau đó quay đầu sai bảo Trương Hùng Cường đang sững sờ: “Hùng Cường, nhanh đi pha trà”
“Không cần đầu” Hạ Mộc Tử vội vàng xua tay, ngọt ngào cười: “Em đến tìm anh Tư Thành, anh ấy không có ở đây sao?” "Anh ấy ra ngoài rồi" Trương Hùng Cường đáp lại.

Hình Quốc Bảo gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy ra ngoài rồi” “Vậy anh ấy đi đâu thế?” Hạ Mộc Tử lại hỏi.

Lúc này, cả ba nam sinh không hẹn mà cùng lắc đầu.

"Thế giường nào là của anh ấy?” Hạ Mộc Tử tiếp tục hỏi.

Trọng Quân Kiệt chỉ vào chiếc giường bên cạnh cửa sổ, Hạ Mộc Tử trực tiếp đi thẳng vào, ngồi trên bàn học dưới giường, tiện tay chọn lấy một quyển trên kệ sách ra.
“Để em ngồi đây đọc sách chờ anh ấy về là được rồi” Hạ Mộc Tử mỉm cười nói.
Trọng Quân Kiệt không nhìn được đến gần: "Tiếng violin của cô rất hay!”

Trọng Quân Kiệt nhất thời vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Mộc Tử: “Bọn tôi đã đợi cậu hai tiếng đồng hồ rồi, hơn nữa chắc là cô ấy vội đến chúc mừng sinh nhật cậu đấy”
"Cậu nói với cô ta, tôi đang ở cùng Mộc Miên, hôm nay sẽ không quay về đâu" Minh Tư Thành lạnh nhạt đáp, sau đó trực tiếp ngắt cuộc trò chuyện.
Trọng Quân Kiệt nhìn thoáng qua màn hình di động hiển thị dòng chữ “Kết thúc cuộc gọi”, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Hạ Mộc Tử, bẹp miệng nói: “Tư Thành nói cậu ta đang đón sinh nhật với Nhiên Mộc Miên, hơn nữa hôm nay sẽ không quay về đâu.”
"Anh ấy.” Hạ Mộc Tử muốn nói lại thôi, mũi chua xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Cô ta vừa khóc, cả ba tên con trai trong phòng đột nhiên chẳng biết phải làm sao..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện