"Đã vậy tôi sẽ không khách sao nữa" Nhiên Mộc Miên vui vẻ ngồi xuống.
Minh Tư Thành đóng lại cửa xe rồi vòng qua đầu xe quay lại chỗ tài xế.
Lúc này Nhiên Mộc Miên theo bản năng nhìn vào bên trong khu Quý Hồ lớn nhà họ Phó.
Sáng nay lúc cô rời giường cũng không thấy bóng dáng Lang Khiếu Nhật đầu.
Chắc bây giờ anh ta không có ở trong khu Quý Hồ lớn nhà họ Phó.
Nhiên Mộc Miên nghĩ xong chuyện Lang Khiếu Nhật, lại đột nhiên nghĩ tới những chuyện khác vì vậy hơi nghiêng người nhìn Minh Tư Thành hỏi: "Anh muốn đến Bắc Bình gặp anh cả anh không?"
"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?" Minh Tư Thành liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, kéo tay phanh xuống, khởi động xe thể thao.
Nhiên Mộc Miên hiểu ý cười một tiếng: "Tại tôi cũng muốn đi thăm anh tôi!"
Tiện gặp chị dâu thay anh trai.
Trong lòng Nhiên Mộc Miên thầm nghĩ như vậy.
"Đã vậy tháng sau chúng ta cùng đi Bắc Bình đi! Tháng sau đội tôi phải đánh tiếp trận bán kết ở Bắc Bình" Minh Tư Thành tay cầm tay lái, mắt nhìn phía trước, vừa lái xe vừa mỉm cười nói.
Nhiên Mộc Miên cả người ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới sự phụ Hạ Chí Mẫn.
Gần đây cô cũng không chơi game kia bởi sự phụ ngoài đời thực rất vô cảm.
"Cái đó C! Là sự phụ tôi đấy! Rốt cuộc anh ta là ai?" Nhiên Mộc Miên nhìn về phía Minh Tư Thành, như có điều suy nghĩ hỏi.
Minh Tư Thành liếc mắt nhìn Nhiên Mộc Miên một cái, rồi lại nhìn về phía trước, không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch: "Là một bậc sự phụ kỹ thuật viên rất giỏi!"
"Vậy anh ấy là gì?" Nhiên Mộc Miên liền hỏi tiếp.
Minh Tư Thành không khỏi tức cười: "Sao? Cô có chút trông đợi anh ấy sao?"
"Ngược lại là không có nhé, chỉ là đột nhiên phát hiện bản thân không sùng bái anh ấy như trước kia thôi" Nhiên Mộc Miên một tay chống tại để lên tay vịn trên cửa xe, bùi ngùi nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Minh Tư Thành chợt biến mất, trong lòng nhất thời giống như lọ ngũ vị bị đổ, rất không có mùi vị.
Anh không biết bản thân đang vui hay không vui nữa.
"Cho dù thế nào nếu cô đã là học trò của anh ấy thì cô phải ủng hộ anh ấy đến cùng, thẳng được giải đấu không phải sao?" Minh Tư Thành tình ý sâu xa nói.
Nhiên Mộc Miên hiểu ý cười một tiếng: "Ngược lại cũng đúng.
"
Lúc Minh Tư Thành đưa Nhiên Mộc Miên quay lại trường, Nhiên Mộc Miên cũng không thấy bóng dáng Lang Khiếu Nhật đầu.
Bình thường anh ta đi theo cô đã thành thói quen, trong chốc lát không thấy anh