“Tôi bằng lòng vì Mộc Miên làm bất cứ chuyện gì.” Minh Tư Thành trả lời mà không cần phải suy nghĩ.
Đó là phản ứng bản năng của anh và cũng là những lời nói thật lòng của anh.
Bùi Hạ Sênh cười đau khổ rồi nói: “Đúng thế! Từ nhỏ đến lớn cái con nhóc Nhiên Mộc Miên đó đều hạnh phúc đến mức khiến người ta phải ghen tị như thế” “Cảm ơn cô đã bằng lòng giúp tôi.
Minh Tư Thành nói tiếp.
Bùi Hạ Sênh đột nhiên sảng khoái nói: “Không giúp anh mà được sao? Tốt xấu gì thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi.” “Vậy tôi đợi tin của cô.
“Được.”
Sau khi Minh Tư Thành tắt điện thoại của Bùi Hạ Sênh thì cầm điện thoại mãi, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Anh muốn nhanh chóng liên lạc với ông George, tận dụng thời gian ngắn nhất để Nhiên Mộc Miên có thể bình an trở về
Mười phút sau...
Màn hình điện thoại của Minh Tư Thành sáng lên, anh nhận được tin nhắn của Bùi Hạ Sênh gửi đến.
Sau khi nhận được phương thức liên lạc với ông George thì Minh Tư Thành lập tức gọi điện thoại đến cho ông George.
Sau khi liên lạc được với ông George thì Minh Tư Thành chưa từng nghĩ mình đang sắp sửa bước chân lên con đường xây dựng đế quốc IT không lối thoát.
Dưới sự dẫn đường của một người nước ngoài cao to, đầu trọc, ăn mặc gọn gàng, Minh Tư Thành đã đi vào một hành lang kỹ thuật cao dài dạng khoang.
Sau khi anh đi một mạch đến nơi thì tất cả những tư liệu về anh đều được gửi đến chỗ của ông George.
Bên trong phòng trung tâm ở giữa, sau khi ông George nhìn thấy số điểm 10 siêu cao của Minh Tư Thành thì khỏe miệng bất giác cong lên.
“Đưa cậu ta đến phòng VIP” Ông George lạnh lùng ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh mình.
Minh Tư Thành được người ta đưa đến một căn phòng rộng rãi, xung quanh đều giống như gương, phản chiếu hình ảnh 3D ba trăm sáu mươi độ của anh.
Chính giữa phòng là một bàn họp dài, người dắt anh đến bảo anh ngồi vào đầu cuối của bàn họp.
Minh Tư Thành nhìn xung quanh nhưng không phát hiện ra cửa ra vào ở đâu, hoặc cũng có thể nói rằng vốn dĩ chỗ này bốn bề đều thông thoáng, chỉ là những tấm kính này đã tạo ra ảo giác khiến người ta cảm thấy nó rộng rãi và không có cửa mà thôi.
Đột nhiên trên một bức tường kính xuất hiện một lỗ đen, bên trong có tiếng bước chân truyền đến, chủ nhân của tiếng bước chân đó nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của Minh Tư Thành.
Đối phương là một người đàn ông trung niên tóc vàng, mắt xanh, trông có vẻ rất trầm tính và dày dạn kinh nghiệm, chỉ có điều...
Minh Tư Thành chú ý đến chân trái của đối phương, có lẽ ông ta không có gì khác lạ so với người bình thường nhưng Minh Tư Thành lại nghe thấy tiếng máy móc hoạt động vang lên rất nhỏ.
Chân trái của người đàn ông trung niên là chân giả sao? “Vị này là ông George” Người đàn ông dắt Minh Tư
Thành đến chỗ này cung kính giới thiệu.
Minh Tư Thành chủ động tiến về trước, kh người chào ông George với vẻ vô cùng lịch sự.
Ông George đưa tay ra muốn bắt tay với Minh Tư
Thành rồi mỉm cười, nói một câu rất lưu loát: “Tôi rất vui khi cậu có thể chủ động tìm đến tôi.” “?” Minh Tư Thành ngày ra một lúc, lúc anh đứng thẳng người lên nhìn ông George thì mới nhận ra mình phải lịch sự bắt tay