"Phó Quân Tiêu, bây giờ ông chỉ là một con chim trong lồng.
Chiếc lồng chim này chúng tôi đặc biệt thiết kế để bắt ông" "Chờ được cơ hội này, thật sự không dễ dàng." "Phó Quân Tiêu, ông nghĩ xem cái đầu của ông đáng giá bao nhiêu tiền nếu tôi gửi nó đến nước Z?"
Trong khu nhà xưởng trống rỗng, giọng điệu của từng người từng người phát ra không biết từ hướng nào, khiến những người đang nấp sau thùng container bắt đầu sợ hãi.
Nhưng mọi người đều biết, Phó Quân Tiêu không nằm trong số đó.
Ở bên kia, khi Nhiên Mộc Miên đã tỉnh lại, cô cảm nhận mắt mình bị một mảnh vải nào đó che lại khiến cô không thể mở mắt.
Và một thứ gì đó tương tự như cấu tạo của một chiếc thắt lưng cũng được buộc vào người cô, khiến cô không thể cử động được.
Khi cô muốn hét lên để được giúp đỡ, đột nhiên có một âm thanh vọng lại bên tai cô.
Sau khi âm thanh thê lương “hỡi ơi” kia lắng xuống, tiếng bước chân đến gần cô.
Nhiên Mộc Miên lo lắng cắn môi dưới, hai tay siết chặt "Là bố, đừng sợ" lại.
Khi giọng nói của Phó Quân Tiêu vang lên bên tại, đôi bàn tay lạnh ngắt của Nhiên Mộc Miên lập tức thả lỏng, môi run nhè nhẹ.
"Bố...!tại sao họ lại bắt con?" “Chúng ta về nhà rồi nói.” Phó Quân Tiêu ngay lập tức tháo khăn bịt mắt cho Nhiên Mộc Miên, nới lỏng sợi dây đang buộc trên người cô
Khi ông vừa ôm Nhiên Mộc Miên trên bàn giải phẫu xuống, thì phía sau đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập và tiếng va chạm của các loại vũ khí.
"Không hổ danh là chủ nhân nước Z, người có thể khua bên Đông đánh bên Tây, nay lại tự mình rơi vào bẫy, dành thời gian để đến cứu con gái mình."
Người đàn ông cầm đầu đeo kính râm khiến người khác không thể nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta, hàng chục vệ sĩ mang nhiều thiết bị đi theo sau anh ta, chặn kín cổng.
Nhiên Mộc Miên trốn sau lưng Phó Quân Tiêu, khi nhìn xung quanh ông nhận ra rằng đây là phòng thí nghiệm y tế, rất giống với phòng thí nghiệm của ông ngoại Mộc Miên.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh mỉm cười, khi ông vươn tay ôm Nhiên Mộc Miên vào lòng, một viên đạn thép màu bạc đột nhiên lăn ra trên mặt đất.
Sau khi người đàn ông cầm đầu nhìn thấy nó, mặt anh ta tái đi vì sợ hãi.
Anh ta chưa kịp phản ứng thì viên đạn đã phát nổ “bùm”, xuất hiện làn khói trắng dày đặc.
"Đuổi theo cho tao.
Phải bắt sống bọn nó.
Lệnh của người đàn ông vang lên."
Nhiên Mộc Miên không thể nhìn thấy con đường trước mặt nữa, trước mặt là một màn sương trắng, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình đang được Phó Quân Tiêu điều khiển, chân không ngừng chạy theo ông.
Ngay sau đó là tiếng "rắc" vang lên như thủy tinh vỡ.
“Nhảy.” Phó Quân Tiêu ra lệnh.
Nhiên Mộc Miên nhảy lên theo bản năng.
Nhưng khi lao ra khỏi màn sương trắng mù mịt, thứ cô nhìn thấy là bãi đất mà cô không biết cao bao nhiêu.
Lúc rơi xuống, Nhiên Mộc Miên chỉ cảm thấy trái tim vẫn đang treo lơ lửng và đôi chân đã ở trên mặt đất.
“Còn nhớ bố dạy con bắn đúng mục tiêu không?” Phó Quân Tiêu ôm Nhiên Mộc Miên trốn vào một