Janna bắt đầu theo đuổi không bỏ, thậm chí không thể theo kịp tốc độ của Minh Tư Thành, bắt đầu chạy chậm lại.
"Bố em là cấp trên của anh, theo cấp bậc mà nói, dùng cách nói của chỗ các anh, em cũng xem như là công chúa điện hạ của anh, anh phải kính trọng em chứ." Janna cây ngay không sợ chết đứng nói.
Nhắc đến công chúa điện hạ, trong lòng Minh Tư
Thành liền nghĩ tới Nhiên Mộc Miên.
Cô công chúa nhỏ của anh, mới chỉ xa cách có hai ba tháng, đã trở mặt lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Minh Tư Thành thất vọng đau khổ biết rõ đây là chuyện sớm muộn gì anh cũng phải đối mặt, chỉ là anh không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy.
Đúng, anh không nghĩ tới Mộc Miên sẽ quên anh nhanh như vậy.
Nói cho cùng, Mộc Miên chỉ đơn thuần có hảo cảm đối với anh, đơn thuần thích anh mà thôi.
Mộc Miên không hề yêu thương đối với anh.
"Tại sao không nói chuyện?" Janna hỏi tiếp.
Minh Tư Thành dừng bước, Janna cũng dừng lại theo.
"Chúng ta không thích hợp làm bạn đâu." Minh Tư Thành cực kỳ lãnh đạm nói.
Janna xem thường cười cười: "Đương nhiên, đúng là chúng ta không thích hợp làm bạn bè, bởi vì, anh sẽ là chồng tương lai của em."
Nghe nói như thế, khuôn mặt đẹp trai của Minh Tư Thành không thay đổi bất kỳ cảm xúc gì, ngược lại rất bình tĩnh nói: "Cô suy nghĩ nhiều rồi." "Anh từ chối em đấy à?" Janna khó có thể tin nói.
Minh Tư Thành nhàn nhạt trả lời: "Phiền cô về sau cách xa tôi một chút."
Nói xong, anh trực tiếp đi về phía trước.
Nhưng lúc này Janna lại không đuổi theo.
Cô ta chỉ không hiểu, vì sao Minh Tư Thành không ra bài theo lẽ thường.
Trước kia, chỉ cần đàn ông cô ta muốn theo đuổi, thì không có ai cô ta không theo đuổi được.
Nhất định trong chuyện này có nguyên nhân.
Minh Tư Thành cho rằng Janna sẽ nhanh chóng bỏ qua chuyện này, lại không nghĩ rằng, ngày nào Janna cũng quấn lấy anh, sau đó gián tiếp gây ra chuyện phiền toái cho anh.
Chỉ mới qua mấy ngày thôi, Minh Tư Thành đang đi bộ trên lề đường trở về căn hộ sau giờ học, đột nhiên bị chặn lại bởi năm tên du côn đường phố vạm vỡ, to béo.
Nơi này không phải đại học Cung Huy, không ai có thể giúp đỡ anh, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng rất hiển nhiên, cứng đối cứng với bọn chúng cũng không phải lựa chọn tốt nhất.
Minh Tư Thành kiên trì xoay người bỏ chạy, năm tên côn đồ có kiểu tóc quái dị lập tức đuổi theo.
Anh vừa chạy đến chỗ ngoặt, đối diện lại có người giỏi chất lỏng gì đó lên người anh, một mùi hương gay mũi đánh tới, anh liền ngất xỉu ngã xuống trong nháy mắt.
Thời điểm tỉnh lại, Minh Tư Thành phát hiện mình đang ở trong một căn phòng độc lập giống như quán bar.
Cổ tay anh bị trói bằng dây cáp và treo trên cây cọc chéo.
Căn phòng được trang trí theo hướng phục cổ, nghiêng về phong cách thần thoại Hy Lạp.
"Dám động vào người phụ nữ của tao, mày muốn chết à!" Đột nhiên một người đàn ông tóc vàng đi tới, vừa nói tiếng bản địa vừa đấm vào bụng Minh Tư Thành.
Minh Tư