Viêm Ái Linh bị dọa đến ngơ ngẩn cả người.
Cô ta cảm thấy, dường như vừa rồi Lãnh Diệc Phàm đã biến thành một người khác vậy.
Nhưng tại sao anh ấy lại nhắc đến “thiên thần”?
Viêm Phù bọn họ trước đến nay chỉ thờ phụng tổ tiên, không có cách gọi thiên thần.
Thiên thần! !
Trong sâu thẳm ký ức của Viêm Ái Linh, dường như đã có ai đó cũng nói điều tương tự với cô ấy.
Trong lúc nhất thời Viêm Ái Linh không thể nhớ ra được, rốt cuộc thì ai đã nói với cô điều đó chứ? Giờ phút này đây, dường như cô đang rơi vào đường cùng, không biết phải làm sao.
Minh Tư Thành và Bùi Hạ Sênh thấy vậy liền lập tức chạy đến, hai người bọn họ vội vã đỡ Lãnh Diệc Phàm dậy.
“Anh Diệc Phàm! Anh Diệc Phàm! Anh mau tỉnh lại đi!” Minh Tư Thành đặt Lãnh Diệc Phàm dựa vào lồng ngực mình, vừa lay anh ấy dạy, vừa lên tiếng gọi anh.
Minh Tư Thành vô tình đưa tay lên và thấy trên tay mình dính đầy máu đỏ đã chuyển sang sắc đen, ngay cả Bùi Hạ Sênh và Viêm Ái Linh đứng ở bên cạnh cũng nhìn thấy, gương mặt hai người bọn họ lập tức biển sắc.
"Cởi áo khoác của anh ấy ra, để tôi xem anh ấy bị thương ở đâu!” Bùi Hạ Sênh vô cùng sửng sốt, cô ta vội vàng bảo Minh Tư Thành cởi áo khoác và sơ mi của Lãnh Diệc Phàm ra để kiểm tra vết thương kỹ hơn.
Sau khi