Chương Hoàng Minh và Phương Thần Hạo nghe thể thì vội vàng nháy mắt với Mã Anh Vũ, ra hiệu anh ta đừng có nhiều chuyện.
Mã Anh Vũ lườm Chương Hoàng Minh và Phương Thân Hạo một cái, chẳng thèm để ý tới lời nhắc nhở của bọn họ rồi đưa điện thoại lại cho Nặc Kỳ Anh. Sau đó anh ta nói: "Kỳ Anh, cô đi theo tôi." Anh ta nói xong rồi đi thắng ra khỏi phòng. Nặc Kỳ Anh vội vàng dặn dò Chương Hoàng Minh và Phương Thần Hạo trông hành lý cho cô rồi cầm túi xách lên đi theo Mã Anh Vũ ra ngoài.
Nặc Kỳ Anh đi theo Mã Anh Vũ, cô thấy bộ dạng có tâm sự nặng nề của anh ta thì không khỏi có chút quan tâm: "Mã Anh Vũ, anh làm sao thế?"
"Hứa với tôi lát nữa gặp Hà Tuân Định thì đừng khóc nhé." Mã Anh Vũ vừa đi vừa nói với vẻ nặng nề. Thật ra đây là chuyện riêng giữa Hà Tuân Định và Nặc Kỳ Anh, mình cũng đâu cần nhúng tay làm gì? Nhưng mà... Mã Anh Vũ nghĩ tới đây thì nhíu mày.
Nặc Kỳ Anh cho rãng Hà Tuân Định xảy ra chuyện gì nên sốt ruột tới nỗi giọng khàn đi: "Có phải là Tuân Định xảy ra chuyện gì đúng không? Có nặng lắm không?"
"Cậu ta chẳng bị sao cả, hơn nữa còn sống rất tốt." Mã Anh Vũ trả lời một cách rất lạnh lùng. Sau đó cho dù Nặc Kỳ Anh hỏi thế nào thì Mã Anh Vũ luôn dùng câu 'Sau khi tới cô sẽ biết để qua loa tắc trắc. Nặc Kỳ Anh biết điều nên cũng ngậm miệng lại không hỏi nữa. Hai người đi tới cửa sau của trường học, bên ngoài là một con đường rộng rãi.
Bên kia đường là những tầng lầu dân cư và hàng quả ăn vặt. Mã Anh Vũ dẫn Nặc Kỳ Anh tiến vào một cái hẻm, cách đầu hẻm tâm vào mười mét có một cánh cửa inox trơ trụi.
Những người ra ra vào vào nơi này đều là nam nữ thanh niên đi thành cặp.
Dường như Nặc Kỳ Anh đã hiểu ra được cái gì đó nhưng cô lại không dám tin tưởng ý nghĩ trong lòng mình. Mã Anh Vũ kéo cánh cửa inox kia ra rồi đi vào, Nặc Kỳ Anh hơi cúi đầu nhưng vẫn yên lặng đi vào. Bọn họ đi lên tầng ba sau đó dừng chân trước một cánh cửa chống trộm màu xanh sẵm. Mã Anh Vũ móc một cái chìa khóa từ trong túi quần ra rồi mở cửa đi vào.
Nặc Kỳ Anh đi theo sau.
Bây giờ cô mới biết được cái nhà này có bốn phòng, có phòng khách, ban công, phòng ăn và phòng bếp. Thậm chí nó còn lớn gấp ba lần cái phòng trọ nhỏ bé mà cô và Tô Hoài Lan thuê. Mã Anh Vũ đi thẳng tới phòng ngủ đầu tiên bên trái rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Trong phòng vang lên tiếng của Hà Tuân Định: “Ai thế?" "Là tôi" Mã Anh Vũ trả lời. Hà Tuân Định lại hỏi tiếp: "Không phải cậu nói tối nay trở về ký túc xá ngủ à? Sao lại về rồi." "Cậu ra đây, tôi tìm cậu có việc." Mã Anh Vũ lại nói tiếp.
"Cậu đợi một chút, tôi mặc quần áo vào đã" Hà Tuân Định cũng trả lời. Sau đó trong phòng còn vang lên một giọng nữ: "Cái cậu Mã Anh Vũ này tới chẳng đúng lúc gì cả” "Em yêu