Hai người đứng trong hành lang một chút, sau đó Hà Tuân Định sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của mình nên trực tiếp nắm lấy tay Nặc Kỳ Anh rồi kéo cô xuống dưới lầu, đi tới một con đường ít người qua lại. Con đường này chỉ có một ngọn đèn, mờ mờ ảo ảo, đứng ở ven đường thì chẳng ai thấy được cả.
Nặc Kỳ Anh hất tay Hà Tuân Định ra, cô chẳng biết hỏi gì mà cứ đứng dựa vào tường rồi ngẩn người.
Hà Tuân Định cảm hai tay vào túi quân sao đó thở dài một hơi: "Thật ra trước kia anh luôn xem em là em gái " "Trước kia không nói sao bây giờ mới nói, anh định là vò mẻ không sợ nứt đúng không?” Nặc Kỳ Anh lên giọng chất vấn.
Hà Tuân Định nghe vậy thì nhíu mày rồi trả lời với vẻ không có kiên nhẫn: 'Kỳ Anh, không nên nói khó nghe như thế! Mặc dù hai chúng ta là bạn học cấp ba, rồi cùng đi ra khỏi nông thôn tới thành phố này nhưng tôi là một sinh viên của trường đại học hàng đầu thành phố, còn cô chỉ là cao đẳng mà thôi.
Sau này cũng chỉ có thể làm một công việc với thu nhập ít ỏi.
Mà lại, một năm qua cô chu cấp cho tôi chẳng qua là muốn đầu tư mà thôi, chờ sau này tôi thành công thì phải cưới cô làm vợ, sau đó nuôi cô!" "Anh nghĩ em là một con người như thế sao?" Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Hà Tuân Định với vẻ khó tin. Hà Tuân Định ngước mắt lên nhìn Nặc Kỳ Anh rồi hỏi lại: "Nếu không thì sao chứ? Bản thân cô chính là một người như thế còn gì."
"Đã thế thì tôi muốn đòi lại tất cả số tiền mà tôi đã chu cấp cho anh trong vòng một năm qua! Trả lại cho tôi cả gốc lẫn lãi!" Nặc Kỳ Anh đưa tay về phía Hà Tuân Định với vẻ tức giận.
Hà Tuân Định lườm cô một cái rồi nói với vẻ khinh thường: "Nhìn đi! Tôi nhìn người có sai bao giờ đâu, cô đúng là loại con gái như thế mà! Được rồi, ai bảo cô là con gái nông thôn chứ, không có chí khí thì thôi đi, trong mắt cũng chỉ có mỗi tiền tiền tiền.
Cũng chẳng còn cách nào khác." "Anh!" Nặc Kỳ Anh tức tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, cô đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Hà Tuân Định nhưng rồi muốn nói lại thôi.
Hà Tuân Định thuận tay móc ví tiên từ trong túi ra, sau đó lấy hết tiền ở trong ra rồi nhét vào cái tay Nặc Kỳ Anh đang dùng để chỉ mũi anh ta. "Kỳ Anh, cô không xứng với tôi, thân phận của cô, trình độ học vấn của cô, gia thế của cô,... mọi thứ đều không xứng với tôi. Hơn nữa nếu như sau này tôi cưới cô thì đồng nghĩa với việc phải nuôi cả nhà cô. Không chỉ muốn nuôi cô, còn phải nuôi người mẹ keo kiệt và người bố tàn tật của cô, còn phải nuôi cả người anh không làm nên trò trống gì kia.
Nếu thế thì tương lai của tôi sẽ rất mệt mỏi. Cô cầm tạm số tiền này, xem như là bồi thường, chờ sau này tôi tốt nghiệp ra trường tìm được việc thì sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cô sau." Hà Tuân Định vừa thở dài vừa läc đầu. Nặc Kỳ Anh nghe vậy thì trực tiếp ném số tiền kia lên mặt Hà Tuân Định. Hà Tuân Định nhìn Nặc Kỳ Anh với vẻ ngạc nhiên, nhưng anh ta cũng không vì sự nhục nhã của cô mà tức giận.
Anh ta ngồi xổm xuống rồi nhặt từng tờ tiên lên. Nặc Kỳ Anh nhìn chằm chằm Hà Tuân Định nhặt tiền rồi thấy anh ta lại cất tiền vào ví mình. Hà Tuân Định lại còn nói với vẻ không có kiên nhân: "Đây là cô không cân đấy nhé. Được rồi, là do tôi sai, cô tức giận là đúng."
"Hà Tuân Định, chúng ta là bạn học ba năm cấp ba, sau này lại yêu đương một năm đại học. Tôi thật sự không ngờ rằng anh lại còn bắt cá hai tay, lại còn dối trá đến như vậy."
Giọng nói của Nặc Kỳ Anh trở nên nức nở. Cô thật sự không nghĩ rằng việc mình vì Hà Tuân Định mà làm thêm giờ, mỗi tuần đều tới chăm sóc anh mà lại trở thành sự đầu tư. Hà Tuân Định lại còn giấu diếm cô có bạn gái khác trong trường, lại còn ở chung nữa chứ! Hà Tuân Định lườm Nặc Kỳ Anh một cái