“Không muốn... không muốn... Phó Quân Bác, mau cứu em! Cứu em với!" Đồng Kỳ Anh đột nhiên nói mớ trong mơ màng, khiến Phó Quân Bác giật mình hoảng sợ.
Phó Quân Bác vội vàng cầm lấy đôi tay đang ở giữa không trung vùng vẫy loạn xạ của Đồng Kỳ Anh, gắt gao khoá chặt ở trên ngực của chính mình, giọng điệu lo lắng gọi một tiếng: “Đồng Kỳ Anh, em không cần phải sợ, anh đang ở đây!” Hình như cô nghe thấy, an tâm hạ tay xuống, chậm rãi mở to mắt.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh chính là người đàn ông mà cô luôn nhớ đến, lập tức ngồi dậy, nhào vào trong lòng ngực của anh ta.
Phó Quân Bác vui mừng mà cười cười, vừa ôm Đồng Kỳ Anh vào trong ngực, vừa vỗ về vừa nhẹ nhàng mà vuốt sống lưng cho cô, an ủi nói: “Em có gặp ác mộng cũng không cần phải sợ! Có anh ở đây! Anh vẫn sẽ luôn ở đây!” Mà giờ khäc này đây, Đồng Kỳ Anh lại trốn sâu ở trong ngực anh ta, giọng nói nghẹn ngào khóc rống liên tục nói xin lỗi: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!” “Kỳ Anh, em bị làm sao vậy?” Phó Quân Bác đau lòng mà nhíu mày.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới tự ý thức được bản thân thất thố, lập tức cần chặt môi, chỉ có thể nghe tiếng khóc “huhu” nức nở của cô.
Cô cũng không thể nói cho anh rằng cô bị chính cái người đàn ông mà cô đã cứu cưỡng hôn, chỉ còn thiếu chút nữa sẽ gần như bị anh cưỡng bức. Tất cả đau đớn này, cô cũng chỉ có thể một mình chịu đựng trong im lặng.
Vậy mà cô lại gặp phải tình cảnh như vậy, nó có được tính là một vụ tấn công tình dục không thành hay không? Sâu thẳm trong tim cô cảm thấy thật bất lực, nhưng cô có thể nói với ai chứ? Phó Quân Bác thấy Đồng Kỳ Anh một lời cũng không nói, anh ta cũng không tiếp tục hỏi cô nữa, chỉ lắng lặng mà ôm cô, để cô tùy ý khóc thút thít ở trong lòng ngực anh ta.
Có lẽ, cô cứ khóc như vậy, tâm trạng của cô sẽ tốt lên một chút. Phó Quân Bác ở lại cùng Đồng Kỳ Anh trong bệnh viện cả một đêm, đến buổi sáng ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng hạ sốt. Bác sĩ kê thuốc cho cô uống, trong ngày hôm nay đã có thể xuất viện.
Phó Quân Bác dân theo Đồng Kỳ Anh cùng nhau trở về nhà, xong về đến nhà anh ta vẫn không đi làm, mà ở lại trong nhà chăm sóc Đồng Kỳ Anh.
Cô biết thừa rằng trong tay anh ta nhất định có cả đống hạng mục lớn phải làm, nên cố ra vẻ kiên cường mà nói một cách chắc nịch với Phó Quân Bác rằng cô có thể tự chăm sóc bản thân mình thật tốt. Nhưng Phó Quân Bác lại không để lời cô nói vào trong tai, anh ta vẫn tiếp tục làm việc nhà rồi lại nấu ăn cho cô.
Trên đời này hiếm có được một người đàn ông tốt như vậy! Trong lúc Đồng Kỳ Anh vẫn đang cảm thấy vui mừng lại pha chút hạnh phúc, có cảm giác giống như bản thân đang nằm mơ thì tiếng chuông cuộc gọi đến của Triệu Bân vang lên, đánh vỡ giấc mộng đẹp như thơ này.
Sau khi Phó Quân Bác từ chối đi làm hết lần này đến lần khác, vẻ mặt bất lực quay sang nhìn Đồng Kỳ Anh khi phát hiện công việc không thế đấy lùi lại được.
Đồng Kỳ Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, trong tay bưng bát cháo cá bổ dưỡng mà anh ta vừa mới làm cho cô. Nhìn thấy môi mỏng của Phó Quân Bác mím chặt, Đồng Kỳ Anh nhếch miệng cười toe toét: “Anh đi làm đi! Em thật sự không đế tâm đâu! Hơn nữa, em cũng đã hết sốt rồi.
Em sẽ nhớ đúng giờ uống thuốc mà!” “Anh phải đi công tác.” Phó Quân Bác trâm ngâm nói. Đồng Kỳ Anh theo bản năng hỏi: “Anh phải đi trong bao lâu?” “Một tuần” Phó Quân Bác hơi hơi nhún vai.
Tuy trong lòng của Đồng Kỳ Anh có chút không nỡ, lại vân miễn cưỡng cười vui vẻ thoải mái nói: “Ừm, không lâu lắm. Em sẽ chờ anh trở vê!” “Anh vẫn nên phải chờ em khỏe lại rồi mới đi thì tốt hơn."
Phó Quân Bác nhoẻn miệng cười, khi vừa mới cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Triệu Bân, điện thoại đã bị Đồng Kỳ Anh đoạt đi.
“Em cũng đã già đầu như vậy rồi, không còn là trẻ con nữa. Anh yên tâm đi công tác đi! Đừng bận tâm đến vấn đề này! Lại nói, em còn có anh hai cùng chị dâu vẫn ở trên lâu nha! Dù cho họ không phải anh trai, chị dâu ruột, nhưng có thế nào thì họ cũng là người