Tất nhiên là Lý Dạ Lạc không dám làm gì người đàn ông này trong “Dạ Mị”, để tới khi đi ra bên ngoài rồi thì anh ta càng thêm không có cách nào đối phó với anh.
Chuyện này trái không được, phải không được, Lý Dạ Lạc cảm thấy hẳn là anh ta nên làm ra một chút gì đó. Đúng lúc này, anh ta không biết là ai trong đám bạn của mình nhặt chai rượu lên, đột nhiên đập về phía Phó Quân Tiêu.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi trầm xuống, nhanh nhẹn xoay người sang một bên.
Không ngờ, bình rượu lại như là mọc cánh, chuẩn xác không có sai mà lệch nhắm thẳng vào giữa lông mày của Lý Dạ Lạc, đánh đến hai mắt anh ta thấy rất nhiều ngôi sao bay vòng vòng.
“Cậu Lýt “Cậu Lý!” “Cậu Lý, anh không sao chứ?” “Đồ chết bầm! Sao mày lại dám đánh cậu Lý cơ chứ?” Ngay sau đó, hiện trường trở nên hỗn loạn. Hai bên nhanh chóng xuất hiện mười mấy người mặc đồ đen, đánh hội đồng cùng đám bạn của Lý Dạ Lạc.
Phó Quân Tiêu lùi sang một bên, bình tĩnh mà ngồi ở trên ghế dài, từ trong túi áo lấy ra một hộp xì gà, rút ra một cây, bình tĩnh mà châm lửa, nhàn nhã thoải mái hút thuốc.
May mắn là anh đã xuất ngũ, nếu vẫn chưa xuất ngũ, việc kéo bè kéo lũ đánh nhau như thế này, anh còn phải băn khoăn bản thân có đang xúc phạm quân pháp hay không. Tối hôm qua, cấp dưới của Lý Dạ Lạc đem một gậy đánh vào lưng anh đến bây giờ vẫn còn bị thương, anh còn chưa tìm anh ta tính sổ, vừa vặn, giờ phút này thù mới hận cũ cùng nhau thanh toán một lượt luôn, đỡ cho ngày sau anh phải nhớ mãi chuyện này.
Bên này xảy ra ẩu đả, bên nội bộ cấp cao của "Dạ Mị" tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vì để không kinh động đến cảnh sát, Phí Ngọc Nam cử vệ sĩ ra đây tới giải quyết, ai ngờ những người ông ta phái tới đều bị vệ sĩ của Phó Quân Tiêu đánh bại.
“Cậu Tư, anh tính xử lý đám cặn bã này như thế nào?” Hàn Mậu Tinh dẫn theo anh em chế phục tên đầu đàn gây chuyện, tay tùy ý nắm lấy cổ áo của Lý Dạ Lạc, ném tới trước mặt Phó Quân Tiêu.
Trước kia bọn họ làm bộ đội đặc chúng đi theo cậu Phó vào sinh ra tử, sau khi xuất ngũ thì trở thành vệ sĩ tư nhân của anh. Nhóm vệ sĩ bọn họ, đều là thông qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của bộ đội đặc chủng mà thành.
Chỉ với đám vệ sĩ, băng đảng nhỏ như thế này, tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn họ. Sau khi Phí Ngọc Nam biết được đội vệ sĩ mà mình phải đi đã bị người đàn ông mang phong phạm vương giả này chế phục, ông ta lập tức dẫn theo hai người phụ nữ xinh đẹp Đường Vẫn Kiều cùng Văn Minh Phương theo bên cạnh, chạy tới thể hiện sự ân cần Phó Quân Tiêu ngôi trên ghế dài trong sảnh lớn tối tăm, chỉ có mấy chỗ có ánh đèn màu lục lam của sân khẩu đảo qua. Mà Phó Quân Tiêu ngồi ở giữa ghế dài, bình tĩnh phun khói.
Cả một nhóm người đang vây lại, không một ai thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của Phó Quân Tiêu “Cậu Nhiên, ngài xem, chúng tôi kiếm tiền xưa nay dựa trên sự hòa khí.
Với cả câu lạc bộ “Dạ Mị” từ trước đến nay luôn mang lại niềm vui cho mọi người, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại thành đánh nhau rồi?” Phí Ngọc Nam cung kính đứng ở bên cạnh Phó Quân Tiêu, cúi đầu khom lưng cười nịnh nọt nói.
Thấy thế, Văn Minh Phương ngay lập tức hơi vặn thân, cô ta giống như con rắn thành tinh, ngôi xuống bên cạnh Phó Quân Tiêu, quyến rũ nói: "Vị này chính là cậu Nhiên đúng không? Cậu Nhiên, anh rộng lượng đừng chấp nhặt với bọn họ, hãy bỏ qua cho bọn họ đi!” Sở dĩ bọn họ gọi anh là "cậu Nhiên” hoàn toàn là bởi vì mẩy ngày này, anh vẫn luôn dùng tự ý dùng danh nghĩa Nhiên Hoàng Minh để tặng thưởng cho “Tạ Liên". Cả đám người của câu lạc bộ “Dạ Mị”, cũng không biết người đàn ông này có địa vị gì, chỉ biết đến duy nhất một điều, người đàn ông này chính là đại gia.
Hiện tại vấn đề I, hình như là bọn họ chọc đến vị này đại gia này trước, cho nên, muốn giải quyết cho xong việc, thật là có chút khó khăn.
Đường Văn Kiều thấy là chiêu mỹ nhân kế của Văn Minh Phương hoàn toàn không ăn nhằm gì với vị này đại gia này, đột nhiên khiến cô nghĩ tới một người.
Đó chính là Đồng, Kỳ, Anh! Trước mắt là hai vị “cậu Nhiên” cùng "cậu Lý” này, bọn họ đều là bởi vì Đồng Kỳ Anh