Đường Vân Kiều kéo Đồng Kỳ Anh đi tới, đẩy cô vào người Phó Quân Tiêu, ép buộc cô ngồi ở trên đùi của anh. Bất thình lình đối diện với người trong lòng như hương như ngọc trong ngực, Phó Quân Tiêu ngẩn ra, có loại cảm giác kì lạ, cảm giác này lại lần nữa xâm chiếm trong lòng anh.
Đồng Kỳ Anh hoảng sợ vội vã cuống quít đứng dậy, cúi đầu, bước tránh sang ở một bên. Mọi người chỉ kịp thấy, vị đại gia kia năm lấy đôi tay của “Tạ Liên”, nhưng lại ngập ngừng giữa không trung một chút, có chút lưu luyến rôi nhanh chóng thong thả thu tay.
Đồng Kỳ Anh lặng lẽ nâng mắt liếc nhìn cái vị gọi là “cậu Nhiên” này, sau đó trong ánh sáng mù mịt, cô bất thình lình sửng sốt sau khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương.
Hoá ra, anh chính là cậu Nhiên! Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, cô lại không biết anh chính là "cậu Nhiên" mà đêm nào cũng tặng thưởng cho cô một khối kếch xù kia.
Nhưng mà, nhớ lại sự thật rằng anh là người tối hôm đó cưỡng hôn cô, còn thiếu một chút nữa đã cưỡng bức cô, nháy mắt độ thiện cảm đối với anh đã không còn.
“Tạ Liên, nói một câu gì đi!” Đường Văn Kiêu một bên nhìn Phó Quân Tiêu cười nịnh nọt, một bên còn lại đưa mắt ra hiệu với Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn Đường Vãn Kiều một cái, biểu cảm cực kỳ không tình nguyện mà nói: “Cậu... cậu Nhiên...
đêm nay xảy ra chuyện này, tất cả đều là vì tôi mà ra, tôi... tôi nhận lỗi với anh. Hy vọng anh rộng lượng không so đo với những nhân vật nhỏ. Buông tha cho người của “Dạ Mị” chúng tôi.”
“Em tính sẽ bồi thường tôi như thế nào?” Phó Quân Tiêu hơi híp mắt lại, che khí lạnh trong mắt, môi mỏng khẽ nhếch trêu ghẹo. Đồng Kỳ Anh bỗng nhiên thấy nghẹn lời, lời nói cũng nghẹn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói ra được.
Đường Văn Kiều lập tức phân phó người phục vụ đi mang rượu do “Dạ Mƒ” tự ủ đến đến đây, rót một ly cho Đồng Kỳ Anh, kêu cô mau đến nhận lỗi với anh.
Đồng Kỳ Anh không khỏi nhíu mày, cô mới vừa uống thuốc trị cảm không bao lâu, bây giờ bắt cô uống rượu, chuyện này chẳng khác nào là muốn mạng của cô cả. “Tạ Liên, đừng đứng im! Mau nhận lỗi với cậu Nhiên đi!” Phí Ngọc Nam thúc giục nói.
Đồng Kỳ Anh căm giận bất mãn trừng mắt liếc nhìn ông chủ Phí Ngọc Nam một cái, cô đành phải bưng ly rượu, nhấc đôi chân dài, đi đến trước mặt Phó Quân Tiêu, kính rượu xin lỗi: “Tạ Liên tôi tại đây nhận lỗi cùng cậu Nhiên thiếu!" Nói xong, Đồng Kỳ Anh uống sạch Ly rượu nho. Phó Quân Tiêu gật đầu, Hàn Mậu Tinh sai vệ sĩ thả đám người kia ra.
Còn về phần Lý Dạ Lạc, Phó Quân Tiêu trực tiếp kêu Hàn Mậu Tinh đưa anh ta cùng đám bạn tới sở cảnh sát.
Trước khi Lý Dạ Lạc bị dắt đi, anh ta còn hung tợn trừng mắt nhìn Đồng Kỳ Anh một cái. Đồng Kỳ Anh vô tình bất gặp được ánh mắt của anh ta, trên mặt cô cau mày với vẻ không hài lòng. Vấn đề này cuối cùng đã lắng xuống. Bây giờ Lý Dạ Lạc đã bị bắt đi, vệ sĩ của "Dạ Mị” cũng đã được thả. Đồng Kỳ Anh cảm thấy mình không còn chuyện gì nữa, lúc chuẩn bị rời đi một mình, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi đau, thậm chí có chút choáng váng. Buồn nôn, buồn nôn. Cô loạng choạng, đứng không vững và ngất đi.
Trong nháy mắt Phó Quân Tiêu duỗi tay ôm cô vào trong lòng ngực. Lúc nãy cô bị đẩy vào trong lòng anh thì anh đã phát hiện ra cơ thể cô có chút lạnh, nhưng bây giờ, khi lại ôm lấy cô lần nữa, vậy mà cả cơ thế cô lại nóng bừng.
Phó Quân Tiêu quýnh lên lo lắng, không nói lời nào ôm Đồng Kỳ Anh đưa đi.
Đường Văn Kiều lo lắng Đồng Kỳ Anh sẽ “xảy ra chuyện”, vội vàng tiến lên chặn đường ngăn cản Phó Quân Tiêu, khẩn trương mà nói: “Thực xin lỗi, cậu Nhiên.
Tạ Liên bán nghệ không bán thân, cho dù anh có thưởng cho em ấy nhiều hơn đi nữa, cũng không thể mang em ấy đi!” "Cút!” Ánh mắt Phó Quân Tiêu hơi trầm xuống, tức giận mắng, trực tiếp ôm Đồng Kỳ Anh, đụng vào vai của Đường Văn Kiều, tiếp tục đi phía trước. Đường Vãn Kiêu nghiến răng nghiến lợi mà lắc lắc tay, đúng lúc cô