Khi trời sụp tối, Giản Tích mới từ phòng phẫu thuật đi ra, từ chiều tới giờ phải đứng liên tục cho ba ca đẻ mổ thật làm thắt lưng và xương sống cô đau buốt.
Giản Tích vừa trở về văn phòng thay quần áo xong, đúng lúc này Lục Bình Nam gọi đến:
“Em đang ở đâu?”
“Mới xong việc, sao thế?” _ Giản Tích vừa chờ thang máy vừa nói
Đầu dây bên kia tiếng nhạc xập xình, chát chúa làm cho giọng Lục Bình Nam cũng lớn hơn:
“Em đến Tử Đề đi, phòng bao ở lầu 6, nhanh lên.”
“Anh uống rượu à?” _Giản Tích hỏi lại
Nhưng rất nhanh bên kia đã ngắt điện thoại.
Tháng trước Lục Bình Nam mới phẫu thuật cắt ruột thừa xong, mặc dù chỉ là tiểu phẫu nhưng Giản Tích vẫn lo hắn uống rượu vào sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
Bệnh viện Thị Nhất cách chỗ Lục Bình Nam nói cũng không phải quá xa, Giản Tích quyết định cứ lót dạ bằng mấy viên kẹo sữa trước, chỗ này xe cộ không nhiều, chừng 20 phút là đến nơi.
Nam Thành là khu ăn chơi nổi tiếng về đêm. Giản Tích lên lầu 6, vừa tiến vào phòng bao đã bị khói thuốc dày đặt nơi này làm nhức đầu.
Bên trong phòng còn đang ầm ĩ tiếng cười đùa một trận:
“Thật kêu một tiếng là đến liền nha.”
Có người huýt sáo: “Kia, thua rồi, còn không mau tự giác chịu phạt.”
Giản Tích có chút mơ hồ, cố đưa mắt một vòng trong phòng tìm kiếm Lục Bình Nam.
Đảo một vòng đã thấy Lục Bình Nam, hắn có vẻ đã say, đứng lên từ trong đám người, chỉ vào cô mà nói: “Bây giờ các người đã tin chưa? Có phải cô ấy đẹp lắm đúng không, tôi nói rồi, chỉ cần tôi bảo một tiếng là cô ấy sẽ ngoan ngoãn đến đây.”
Khoa trương hơn nữa, hắn ta vén tay áo nhìn đồng hồ: “ Vừa đúng hai mươi lăm phút, sao phục chưa?”
Bọn người kia vừa la hét vừa đập bàn trêu chọc “ Phục – quá phục luôn”
Lục Bình Nam thấy như thế vô cùng đắc ý, hắn ta lảo đảo bước đến chỗ Giản Tích, túm lấy tay cô kéo vào bàn rượu nói “ Đến đây, đến đây, đến đây nào, cùng mọi người uống vài ly đi.”
Giản Tích dùng sức hất tay hắn ra “Lục Bình Nam, anh lại phát bệnh cái gì đây??”
Thấy hai người giằng co, trong phòng bao lại có tiếng trêu ghẹo: “ Xem ra mị lực của Lục tổng không đủ rồi nha.”
Lời này vừa ra đã kích thích Lục Bình Nam tức lên không ít: “ Mấy người câm miệng đi.” .
Xong hắn xoay người nhìn về phía Giản Tích thấp giọng nhắc nhở: “ Ở đây đều là bạn anh, đừng làm anh mất mặt chứ?”
Giản Tích không nói lời nào, chỉ nhìn thẳng vào mắt hắn. Bị nhìn chằm chằm như vậy Lục Bình Nam có chút chột dạ, hắn vội đổi giọng: “ Em làm sao vậy, đùa một chút thôi mà, đừng giận.”
Nhìn gương mặt của Lục Bình Nam ở nơi sáng tối chẳng phân biệt rõ ràng phải nói là vô cùng mơ hồ. Giản Tích cùng hắn quen biết từ thời đại học, tên đàn ông trước mặt cô bề ngoài vẫn đẹp trai như trước kia, chẳng thay đổi gì. Mũi cao, mắt sáng, lúc nào cũng mang một dáng vẻ ôn hòa.
Giản Tích cười khổ nói: “Em ở phòng phẫu thuật cả một buổi chiều đến giờ, cả một miếng nước cũng chưa uống đã vội chạy đến đây vì sợ anh có chuyện gì, vậy mà bây giờ anh nói với em là đùa một chút??”
Giản Tích vừa cười vừa nhìn người đàn ông mà cô thích, cảm giác như có một cái gì đó nghẹn ứ ở cổ họng.
“Lục Bình Nam, mười năm rồi… anh vẫn muốn tổn thương em như vậy sao?”
Nhìn vẻ mặt của Giản Tích chỉ trích mình, sự tức giận trong lòng Lục Bình Nam cũng tăng vọt, hắn đem ly rượu đặt mạnh lên bàn: “Cô kể khổ cái gì, chân là của cô, xe cũng là của cô, nhận điện thoại của tôi cô có thể không đến. Còn nữa, cô chớ đem chuyện tình cảm ra nói ở đây, tôi chưa từng nói là có tình cảm với cô, từ đầu đến cuối chính cô là người đơn phương tình nguyện.”
Trong phòng bao mịt mù khói thuốc, tạp âm xung quanh dường như cũng nhỏ dần, bọn người trong phòng cũng bắt đầu nhìn sang.
Sống lưng thẳng tắp, theo đó tiếng nói của Lục Bình Nam cũng lớn hơn: “Giản Tích, tình yêu nam nữ đều là cô tình tôi nguyện, nơi đây đều là bạn tôi cả, cô nhắm không chơi nổi thì đừng tới, tới đây rồi bày ra bộ mặt cao cao tại thượng cho ai xem đây hả??”
Mùi rượu nồng nặc theo từng tiếng nói của hắn cứ thế đập vào mặt cô. Lục Bình Nam có mở một công ty nhỏ, theo đó học được không ít bản tính tàn khốc của thương nhân, lời hắn nói làm cô không biết phản bác thế nào, nó cứ như một quả địa lôi bùng nổ làm Giản Tích phải trợn mắt há mồm.
“Thật chướng mắt, cô cút ra ngoài cho tôi” _ Lục Bình Nam chỉ vào cửa.
Lúc này cửa phòng bao đang mở, lại nằm gần đại sảnh, nên người đến tụ tập xem náo nhiệt không ít.
Bao nhiêu xấu hổ, tủi nhục xông thẳng lên não làm cho cô không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
------
Chỗ này xa hoa tột đỉnh, đến thang máy cũng được làm bằng kính trong suốt.
Giản Tích cúi đầu đi vào, khó chịu trong người khiến cô không cầm cự nổi mà ngồi xổm xuống đất.
Năm nhất đại học, Giản Tích thầm mến Lục Bình Nam, sau đó cô đã bày tỏ với hắn, hắn ta lúc đó cũng không tỏ rõ thái độ là chấp nhận hay từ chối, cứ như vậy mập mờ để người ta hi vọng.
Bản lãnh của Lục Bình Nam chính là ở đây, làm cho người ta không thể nhận ra bản tính cặn bã của hắn sau lớp vỏ bọc hòa nhã kia.
Nghĩ vậy, Giản Tích che miệng nôn khan một tiếng.Thấy thế cô gái bên cạnh cô lùi về sau thật nhanh.
Giản Tích ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không phun ra ngoài đâu.”
Nói xong cô cố gắng đứng lên, có lẽ vì giữa trưa đứng trong phòng giải phẫu quá lâu, ngay cả cơm cũng không ăn, lúc này lại đột ngột thay đổi tư thế, trong bụng giống như có người đâm cho một kích, đau đến nỗi làm mặt cô biến sắc.
“Đứng vững!”- Cũng may nhờ phía sau lưng có một lực đỡ lấy mới không làm cho Giản Tích ngã sấp xuống.
Nhưng sức lực này….
Giản Tích “Ai ui” một tiếng , quay đầu nhíu mày nói : “Anh đánh tôi làm gì?”
Gã đàn ông vừa mới “đánh” cô rất cao, mặt mày trông có vẻ phóng khoáng, nhưng vẫn không giấu được vẻ cà lơ phất phơ của anh ta.
Nghe cô hỏi vậy anh cũng chẳng thèm trả lời, ánh mắt khinh thường, nhưng mà người thanh niên đi kế bên anh lại phát ra tiếng cười nhỏ.
Ra khỏi thang máy, Lâm Gia không kiềm chế được nữa mà cười phá lên, “ Thiếu chút nữa là chết vì nhịn cười rồi. Anh Nhiên, anh đỡ con gái người ta thì nhẹ nhàng thôi, người đẹp đó còn nghĩ là anh đánh cô ấy đó, khà khà!”
Hạ Nhiên liếc hắn: “Miệng cậu mà mở to thêm tý nữa là có thể nuốt được đồng tiền rồi đấy.”
“Không phải chứ anh Nhiên, anh không có ý gì sao lại đi đỡ con gái người ta??”
Hạ Nhiên lấy một bao thuốc lá, rút ra một điếu cắn ở miệng, “ Ý nghĩ xấu trong đầu thằng nhóc như cậu anh còn không biết sao? Nếu anh mày mà muốn tán gái thì vừa rồi đã không đỡ cô ta, để cô ấy trực tiếp ngã vào lòng rồi”
Lâm Gia bỗng nhiên gõ lên đầu mình một cái: “Tiếp xúc thân mật đại pháp, cái này đúng là tốt hơn!”
“Tốt cái beep” –Hạ Nhiên vỗ vỗ lên trán hắn “Cậu còn không lo theo