Hạ Nhiên cố ý nán lại hai phút rồi mới rời đi, lúc ra Giản Tích đã đi mất.
“Anh Nhiên, làm gì mà lâu vậy?” Lâm Gia vừa thấy anh liền gào to, “Lâu đến nỗi em lượn vào toilet được 3 lần rồi đấy.”
Hạ Nhiên duỗi tay trái ra, hai ngón tay chỉ chỉ vào ngực Lâm Gia, cản không cho hắn lại gần “Rửa tay chưa?”
“Em cũng không dùng tay để chùi thì cần gì phải rửa?” Lâm Gia cười hắc hắc, “Đùa thôi, rửa rồi.”
Hạ Nhiên cầm điếu thuốc, “Được rồi, tôi nhận được tin, gã họ Trương kia ngày mai sẽ đến cao ốc Kim Đơn, ngày mai khởi hành sớm một chút.”
Cao ốc Kim Đơn ở trung tâm thành phố, xem ra bọn họ phải đến đó một chuyến để đòi nợ rồi.
Lại nói tiếp, Hạ Nhiên làm nghề này cũng hai năm rồi, chuyên giúp các chủ nợ đối phó với các con nợ khó nhằn, thiếu nợ đa số đều là mấy lão cáo già, nên để đối phó thì không thể không dùng vài thủ đoạn.
Hai người ngồi trên xe máy chạy về đường Nha Đề, vào sâu thêm khoảng một trăm mét ở cuối con hẻm, giống như một cái hộp không nắp, thông với bầu trời. Vào đêm trăng, ánh trăng treo cao cao tỏa ánh sáng xuống gần đến mức như có thể chạm tay tới được.
Anh đưa Lâm Gia về nhà trước, cách thật xa đã nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang đậu, đèn xe vẫn còn nháy lên, từ cửa kính xe nhoi ra một cái đầu trọc, khi người đó cười thì vết sẹo bên trái mi mắt như con rết biết nhúc nhích: “A, anh Nhiên cũng ở đây sao?”
Lâm Gia chào, “A Long.” Sau đó từ phía sau xe máy phóng xuống.
Lâm Gia lại chỗ xe việt dã, cùng cái tên đầu bóng lưỡng nói cái gì, thỉnh thoảng còn gật đầu.
Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông tương đối ngắn gọn, nói xong đầu bóng loáng vỗ vỗ vai Lâm Gia, “Được rồi, ở nhà chờ thông báo đi, tiểu tử cậu làm tốt lắm.”
Sau đó vẫy tay về hướng Hạ Nhiên “Em đi trước nhé anh Nhiên? À đúng rồi, ngày hôm qua lúc uống rượu, Gia Gia có nhắc đến anh. Có vẻ Gia Gia rất mong anh trở về làm phụ tá đắc lực cho ông ấy đó.”
Hạ Nhiên ngậm điếu thuốc, nửa cười nửa không, “Nhờ Gia Gia để mắt giúp đỡ, ngày khác gặp tôi nhất định sẽ tặng ông ta một nụ hôn nồng thắm để cảm ơn.”
Đầu trọc cười hắc hắc hai tiếng, rồi lái xe rời đi.
“Vậy anh Nhiên, mai chín giờ gặp.”– Lâm Gia từ trong túi rút ra chìa khóa nhà.
Hạ Nhiên thở ra một làn khói, chân dài chống đất hỏi, “Họ Long kia tìm cậu để làm gì?”
Lâm Gia “Hì”một tiếng, “Không có gì đâu, chẳng qua là thiếu người, muốn tìm em qua giúp mấy ngày.”
Hạ Nhiên nhíu mày, bán tín bán nghi.
Lâm Gia thấy thế đứng thẳng vỗ ngực, “Vừa đúng lúc em rảnh, không muốn ngồi không lại có thể kiếm thêm chút đỉnh. Nhưng công việc đòi nợ vẫn là chuyện quan trọng, em sẽ không làm chậm trễ đâu.”
Hạ Nhiên nghiêng người về phía trước, giọng nói giống như cảnh báo: “Nhóm người bọn họ là cái dạng gì trong lòng cậu biết rõ, chớ đi sai đường mà quay đầu lại không kịp.”
Lâm Gia cười cười “Anh, anh không phải muốn về sao?”
Hạ Nhiên hơi thay đổi sắc mặt, Lâm Gia thấy vậy nhanh chóng nói thêm, “Yên tâm đi, em biết phải làm gì, anh mau về đi, đừng để bà ngoại chờ mà lo lắng.”
Lâm Gia xoay người, chìa khóa nhà trong tay vang lên leng keng.
Hạ Nhiên gọi hắn, “Thiếu tiền thì nói với anh.”
Bóng Lâm Gia thoáng chút khựng lại, xoay người cười ha ha, “Sức khỏe mẹ em gần đây cũng khá hơn rồi, không có chuyện gì, không thiếu tiền đâu.”
Cha Lâm chết sớm, mẹ Lâm thì bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu. Mấy năm nay, bao nhiêu tiền kiếm được đều đổ hết vào thuốc men chữa bệnh. Hai tháng nữa, vợ Lâm Gia lại sắp sinh.
Hạ Nhiên nhìn bóng dáng gầy gò của hắn biến mất ở ngã rẽ mới nổ máy xe rời đi.
--------
Sáng ngày thứ hai, Giản Tích đến sớm, chưa tới tám giờ cửa phòng khám đã có người xếp hàng.
Ở thành phố này, bệnh viện Thị Nhất là một trong những bệnh việc tốt nhất, khoa phụ sản lúc nào bệnh nhân cũng đông. Đầu năm nay, Giản Tích được điều đến đây, mỗi tuần có hai ngày ở trong phòng giải phẫu. Qua chín giờ, cô cầm theo kết quả chẩn đoán kiểm tra lại lần nữa.
“Em bé phát triển rất tốt, đúng với thai kỳ, nhớ cẩn thận tránh bị động thai nhé.”– Rốt cuộc chỉ còn ba sản phụ nữa là xong, điện thoại reo lên.
Giản Tích cầm điện thoại lên thì thấy, là Lục Bình Nam, cô do dự nửa giây rồi mới nghe, “Có chuyện gì?”
Lục Bình Nam nghe thế thì rít gào, “Cô đừng quá đáng!”
Giản Tích không hiểu chuyện gì luôn!
Lục Bình Nam, “Tối hôm qua cô dùng chai bia đập vào đầu tôi thì thôi, còn không biết xấu hổ đi kể khổ với người khác? Em trai cô sáng sớm đã chạy tới công ty tôi làm loạn, có bệnh thì lo mà đi chữa đi, mẹ kiếp, đừng phát điên ở đây!”
Đào Tinh Lai là em trai của cô, hơn hai mươi tuổi, tính tình nóng nảy, bề ngoài vốn dĩ đẹp trai nên luôn quyết tâm trở thành Ảnh đế. Vào giới giải trí mới một năm, vẫn còn nằm trong danh sách hạng D của tiểu thịt tươi dự bị.
Giản Tích nhíu mày, hướng bệnh nhân xin lỗi một tiếng sau đó đến bên cửa sổ nghe điện thoại.
Lục Bình Nam có vẻ tức không ít, bùm bùm bên kia lại có tiếng ồn ào. Giản Tích hiểu rõ, xem ra là Đào Tinh Lai đã biết chuyện tối qua, tức giận tìm đến tận cửa Lục Bình Nam mắng hắn một trận không biết xấu hổ.
Trước mắt, Đào Tinh Lai đang có hợp đồng làm gương mặt đại diện, vậy mà có thể nhiệt tình mắng chửi người như thế:
“Anh như vậy mà đòi làm thương nhân cái nỗi gì, đi làm cặn bã đầu đường xó chợ họa may còn được đó!”
Lục Bình Nam che điện thoại di động, một bên cố gắng kiềm chế để không tức giận, một bên lén lút lẻn đi từ cửa hông.
“Cô mau đến đem em trai cô biến đi!”
Giản Tích cuối cùng còn mơ hồ nghe được âm thanh của Đào Tinh Lai “Thằng khốn, còn muốn chạy, đứng lại....”
Cúp điện thoại, Giản Tích nhanh chóng xử lý cho xong các bệnh nhân còn lại, sau đó lái ô tô đến cao ốc Kim Đơn.
-------
Mười giờ, hầm đỗ xe cao ốc Kim Đơn.
Ở một góc phía sau cột đá tầm thường, một chiếc xe máy đen đậu giữa ke hở của hai chiếc xe nhỏ khác.
“Anh Nhiên, anh Nhiên, phải người kia không?” Lâm Gia nâng vành mũ lưỡi trai, chỉ vào cửa thang máy hỏi.
Hạ Nhiên hé mắt vừa thấy được, xác định chính là con nợ, “Ừ.”
Điếu thuốc hút được một nửa, khói thuốc chưa kịp bay lên hết đã bị nghiền tắt trên mặt đất. Đeo khẩu trang lên, “Xe của hắn chính là chiếc trước mắt kia, chờ hắn đến cửa xe chúng ta hành động.”
Lâm Gia cầm lên một cái cờ lê mang đầy tính đe dọa, “Được rồi.”
Nhưng rất nhanh, Hạ Nhiên phát hiện bên cạnh con nợ còn có một người khác nữa, từ thang máy đi ra sau người kia vài bước, âu phục giày da – đấy, chính xác là diện mạo của một tên trai bao.
Hạ Nhiên vặn mi, “Má nó.”
Không phải vì đối phương xuất hiện thêm người thì hành động bất tiện, ngược lại vì người nọ mới xuất hiện chính là gã đàn ông anh mới gặp tối qua.
Đúng là Lục Bình Nam.
Hạ Nhiên đang kiềm chế cảm xúc khó hiểu trong lòng, đúng lúc Lâm Gia nói, “Phải đổi biện pháp thôi, dùng máu gà đi!”
Lâm Gia xốc lại dụng cụ, chuẩn bị máu gà đỏ tươi, một tư thế chuẩn bị sẵn sàng tấn công đối tượng.
Bọn họ vừa mới chuẩn bị hành động, bên phải phía trước lại xuất hiện thêm một chiếc xe Jeep, Hạ Nhiên thấy thế liền đứng nhìn, “Xem ra lại có trò vui để xem rồi!”
Người ngồi ghế lái nhảy xuống, một cái quần jean lửng xắn gấu làm lộ mắt cá chân, trông khá bụi, phía trên là một cái áo khoác ngoài hoa văn da báo.
Đào Tinh Lai khí chất cao cấp, bộ dáng đúng chuẩn một gay chính hiệu nhưng lại không gây phản cảm, mang theo kính mát chỉ tay ngăn cản Lục Bình Nam lại.
Cách khá xa nên Hạ Nhiên chỉ nhìn thấy bọn họ giống như đang cãi nhau chuyện gì đó, nhưng cụ thể là gì thì chịu, không nghe