Xe từ hầm đỗ xe đi ra, hòa mình vào dòng xe trên đường lớn.
Giản Tích hạ một bên cửa kính xe xuống, để gió thổi vào, làm những sợi tóc mai bên vành tai cô bay tán loạn. Hạ Nhiên lúc này mới để ý, chỗ dựa lưng có để một cái áo blouse trắng.
Ngồi ở ghế sau, Lâm Gia thấy thế cũng nhanh mồm nhanh miệng:
“Chị gái làm ở bệnh viện hả?”
Giản Tích: “Ừ.”
“Chị không biết đâu, từ nhỏ em đã bị bóng ma tâm lý về bác sĩ, kim tiêm còn chưa kịp chạm vào người là em đã bị dọa tè ra quần rồi.” –Lâm Gia sờ sờ đầu mình, tiếp tục lôi kéo làm quen.
“Chị này, chị làm ở bệnh viện nào thế? Lần sau nếu có tiêm em sẽ đến chỗ chị, nhìn thấy người đẹp như chị em nghĩ mình có thể nhịn không cảm thấy sợ nữa.”
Giản Tích: “Tôi nghĩ cậu không có cơ hội đó đâu.”
Lâm Gia: “Vì sao?”
“Tôi ở khoa sản.”
“...”
Ngồi ở ghế phụ, Hạ Nhiên cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, khi ngẩng đầu lên thoáng chốc đã khôi phục dáng vẻ như thường: “Cho chúng tôi xuống bên đường đi.”
Vừa vặn phía trước có trạm xe bus, Giản Tích cũng không nhiều lời, dừng xe ở kế trạm xe bus.
Hạ Nhiên không vội xuống xe, lấy ví tiền từ túi quần ra, rút ra một tờ năm mươi đồng đưa cho cô.
Giản Tích khó hiểu: “Làm gì?”
“Làm dơ xe cô rồi, cô đem xe đi rửa đi.” –Hạ Nhiên nói “ Tiền rửa xe.”
Lúc mới vừa lên xe, thùng đựng máu gà giả làm cho chỗ ngồi phía sau trở nên khá là...tệ hại.
Giản Tích liếc nhìn chỗ phía sau, à, cũng không nghiêm trọng lắm: “Việc nhỏ thôi, đệm ngồi bọc da, lau đi là được”
Hạ Nhiên kiên trì: “Cầm lấy.”
Giản Tích cùng anh trợn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô đầu hàng: “Được rồi.”
Cô cầm lấy tờ tiền, nói đùa một chút: “Cuối năm rồi, rửa xe lên giá!”
Hạ Nhiên hậm hừ cười một tiếng, mở cửa xe: “Đường Nha Đề, rửa xe ba mươi lăm đồng.”
Giản Tích nói: “Thiệt biết giá thị trường!”
“Cũng không hẳn.” Hạ Nhiên nói: “Mỗi buổi tối, tôi đều làm thêm giờ ở đó.”
Giản Tích thấy anh nói đầy vẻ chính trực như thế, chỉ cười cười cũng không nói thêm gì.
Đóng cửa xe, Hạ Nhiên rời đi.
Giản Tích cúi đầu thắt dây an toàn, bỗng nhiên có người gõ gõ cửa kính xe, cô ngẩng đầu, là Hạ Nhiên, anh đứng bên ngoài, hơi khom người.
“Gì thế?” Giản Tích hạ kính xe xuống.
Do anh cúi người, từ góc độ này nhìn rõ sóng mũi thẳng tắp của Hạ Nhiên, nó thật hợp với kiểu tóc húi cua kia, chống đỡ phía dưới là một thân hình cường tráng.
Anh nói: “Chuyện vừa rồi, cám ơn.”
Giản Tích mỉm cười, chỉ chỉ tờ năm mươi đồng đặt trên ghế lái phụ, “Không cần, anh đã trả thù lao rồi.”
Hạ Nhiên cũng cười: “Ừ, cô còn lời được mười lăm đồng.”
Lúc này điện thoại di động của cô lại reo lên, là điện thoại từ bệnh viện, Giản Tích vội vàng nghe, “Vâng, chủ nhiệm?”
Ra là điện thoại thông báo buổi chiều cô có hai ca phẫu thuật nữa, đến khi cúp máy thì trước xe đã trống trơn, Giản Tích nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Hạ Nhiên đâu, cô khẽ bĩu môi, ánh mắt dời xuống một chút, thấy ở cửa xe còn để cái ống tuýp sắt.
Là ống tuýp Hạ Nhiên kín đáo đưa cho cô lúc ở hầm đậu xe.
-------
Quay về bệnh viện một cách vội vã, lại liên tục làm việc, gần cuối năm, phụ nữ sanh mổ càng lúc càng nhiều. Giản Tích ngay cả ăn cơm cũng là tranh thủ ăn trong phòng nghỉ, trừ lúc ngủ ra, cô bận tối mặt mũi.
Chờ đến lúc cô hết bận đã là ba ngày sau. Tan tầm, Giản Tích lê thân thể mỏi mệt đi về, Đào Tinh Lai lại gọi một cuộc điện thoại đến đòi mạng.
“Chị, mẹ nói mẹ gọi cho chị nhưng chị không nghe máy, chị như thế là không ngoan xíu nào đâu nhé.”
Giản Tích xoa xoa xương cổ: “Chị vừa định gọi lại cho mẹ, vừa rồi ở phòng phẫu thuật mệt quá nên thiếp đi lúc nào không hay.”
Đào Tinh Lai nói: “Ngày gì đây, bộ hẹn nhau cùng đẻ à?”
“Ừ, lần này có một ca sinh ba, đều là con gái.” – Giản Tích đem điện thoại kẹp ở mặt cùng bả vai, thuận tay lật xem lại sổ ghi chép.
“Cùng là ba đứa con gái á, ba của đứa bé “bắn” cũng chuẩn thật.” –Đào Tinh Lai lại nhắc nhở: “Được rồi, nói chuyện chính, ba mẹ nói em cùng chị buổi tối về nhà ăn cơm, em bên đây quay xong tiết mục sẽ chạy qua chỗ chị.”
Giản Tích vốn định buổi tối trở về nhà một chuyến.
Sau khi tan việc rồi đi lấy xe, khi nhìn đến chỗ ngồi phía sau dính máu gà đã khô thì mới chợt nhớ ra, mấy ngày nay bận đến nỗi cô quên đem xe đi rửa.
Thấy thời gian còn sớm, chắc vẫn kịp đem xe đi rửa nhỉ?! Giản Tích khom lưng thắt dây an toàn, lại nhìn thấy chỗ để ống tuýp sắt kia.
Mùi sắt gỉ thoang thoảng trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe. Giản Tích cầm ống tuýp lên, đưa lên đưa xuống suy nghĩ, anh ta nói chỗ rửa xe kia ở đâu nhỉ.... đường Nha Đề?
Đường Nha Đề là khu vực duy nhất trong thành phố chưa được quy hoạch cải tạo. Những con đường nhỏ hẹp đông dân cư, hai bên đường là dãy nhà trệt mới được xây lại, vẫn chưa đến giờ cao điểm mà Giản Tích muốn lái xe đi vào cũng rất khó khăn.
Nơi này quả nhiên có mấy cửa tiệm rửa xe. Chỉ cần một cái máy bơm nước, hai thùng nước xà phòng, đơn giản như vậy đã thành một cửa tiệm rửa xe.
Giản Tích thả chậm tốc độ, vừa lái vừa để ý hai bên đường, đến lúc chạy đến cuối đường, ánh mắt cô sáng lên.
Có một cửa tiệm tên là “Rửa xe Lão Triệu”. Ngoài tiệm còn có hai ba người đang đứng, bọn họ vừa cười vừa nói chuyện phiếm với nhau, Giản Tích liếc một cái liền nhìn thấy Hạ Nhiên, bởi vì anh ta cao nhất trong đám người đó, hai tay chống lên một chiếc xe hàng đã bị gỡ mất bánh, tư thế này làm cho ngực của anh ta dường như trông cường tráng hơn, chiếc áo lót trên người anh ta cũng căng ra rõ ràng.
Giản Tích hạ kính xe xuống, nhấn còi.
Hạ Nhiên nghe thế nhìn sang, thấy cô thì kinh ngạc.
Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi chạy tới: “Sửa xe sao?”
Xem ra người này là ông chủ, Giản Tích nói: “ Ở đây có rửa xe không?”
Ông chủ nói: “Có chứ, có chứ. Cô muốn rửa sao, chúng tôi còn có dịch vụ làm đẹp cho xe nữa đấy.”
Giản Tích nói: “Loại ba mươi lăm đồng ấy.”
Sau đó cô nhìn về phía Hạ Nhiên, vừa cười vừa vẫy vẫy tay với anh.
Ông chủ cũng kịp phản ứng: “Các người biết nhau à?”
Hạ Nhiên đi tới, vỗ một cái vào vai ông chủ: “Lão Triệu, rửa xe giúp cô ấy đi.”
Giản Tích đem xe đến vị trí được chỉ, sau đó lấy túi xách và áo khoác xuống: “Chỗ này cũng không quá khó kiếm.”
Cô vừa nói vừa mặc áo khoác, thời điểm cô duỗi ống tay áo để mặc vào, thân người hơi đưa về phía trước, khuôn ngực cứ thế được phác họa rõ ràng.
Ánh mắt Hạ Nhiên nóng rực, cố gắng dời tầm mắt đi chỗ khác: “Cô thật đến chỗ này rửa xe à?”
“Chỗ tốt như vậy sao bỏ qua được.” – Giản Tích cười nói: Những chỗ khác vừa đắt, còn phải làm thẻ hội viên nữa.”
Hạ Nhiên đưa mắt nhìn chiếc Audi A6 của cô, trên mặt viết dòng chữ ‘Cô nghĩ là tôi sẽ tin sao?’.
Giản Tích vẫn cười, “Anh làm thêm ở tiệm này hả?”
Hạ Nhiên nói: “Chỗ này của bạn tôi, nên thỉnh thoảng cũng ghé giúp anh ta một chút.”
“Anh bận bịu như vậy, hẳn người ta phải trả lương cao lắm?” – Giản Tích hỏi.
Đang rửa xe lão Triệu nghe thế, hét lớn trả lời: “Trả lương sẽ tổn hại tình cảm đó, nên một xu cũng không có đâu!”
Hạ Nhiên: “Tình cảm cái rắm ấy!”
Giản Tích nghe thế phì cười, mi mắt theo đó cũng cong lên vui vẻ.
“A quên mất.” – Cô nhớ ra: “Anh để quên đồ ở chỗ tôi.”
Hạ Nhiên không rõ nên hỏi: “Quên gì?”
Giản Tích đi lướt qua mặt đất ướt đẫm, từ trong xe đem ống tuýp sắt cầm ra, “Trả lại cho anh này.”
Hạ Nhiên: “...”
Giản Tích thành thực nói: “Thật ra tôi muốn đến trả đồ cho anh, thuận tiện rửa xe luôn.”
“Thứ đồ chơi này không còn cần đâu.” – Hạ Nhiên có chút không biết nói sao.
“Anh không có nó thì làm sao kiếm ăn được.” – Giản Tích nói.
Hạ Nhiên cười ngặt nghẻo: “ Mấy cái này nhà tôi có rất nhiều, không