Giản Tích nghe được câu nói xong, tép tỏi đang cầm trên tay bỗng rớt xuống.
Cô nghi ngờ mà nhìn về phía Hạ Nhiên, “Tình cảm của anh cùng Lục Hãn Kiêu rất là đặc biệt nha.”
“Mẹ nó.” Hạ Nhiên ghét bỏ cực kỳ, “Tên điên.”
“Anh làm gì mà trưa nay chỉ mời anh ấy cơm hộp vậy?” Giản Tích hỏi.
“Bởi vì anh muốn nuôi gia đình.” Hạ Nhiên cắt vài lát gừng tươi, bỏ vào chảo chà xát, “Anh không dẫn cậu ta đi ăn đồ cay nóng là tốt lắm rồi.”
Giản Tích duỗi đầu tò mò, “Vì sao phải dùng gừng xát đáy chảo?”
“Để khi chiên cá da cá không bị dính vào đáy chảo.” Hạ Nhiên đem cá trích bỏ vào, “Tiểu Tích, đập cho anh hai tép tỏi.”
“Ok, liền cho anh hai tép đẹp nhất.” Giản Tích đứng bên cạnh quan sát anh, phát hiện Hạ Nhiên thực sự biết nấu ăn.
Đào Tinh Lai chạy tới, “Mùi gì mà thơm thế? Vừa ngửi được thì chính là cá trích Hồ Động Đình rồi.”
Giản Tích cười với cậu, “Thính như mũi chó.”
“Mũi em là mũi đẹp đó.” Đào Tinh Lai nhìn một cái, tràn trề vui sướng, “Thơm quá đi chị ơi, lát nữa em sẽ ăn bằng thau nha.”
“Nhà chị có thau rửa chân thôi.” Giản Tích dặn dò: “Ăn xong rửa sạch sẽ để tối chị còn dùng nha.”
Đào Tinh Lai cắt lời, “Đàn bà con gái gì mà ‘tởm’ quá vậy, xem ra chị có khả năng lớn là có bệnh kín.”
Giản Tích cũng không thèm để ý, trực tiếp ôm eo Hạ Nhiên từ phía sau, với đầu bên cạnh hỏi: “Anh Nhiên ơi, anh nói xem, em có bệnh kín gì không?”
Hạ Nhiên vừa cười vừa trở cá, “Chị gái em toàn thân trên dưới đều có một làn da trắng như tuyết, có thể nhìn xuyên thấu, làm gì có cái bệnh kín nào.”
Giản Tích: “….”
Đào Tinh Lai như bị đấm một phát, tâm tình có chút suy sụp, “Em thật là ngốc mà, thật sự quên là hai người là người một nhà sẽ liên thủ lại để chống lại một kẻ địch như em.”
Nửa tiếng sau, ba món mặn một món canh được dọn lên bàn.
Đào Tinh Lai đặc biệt đề nghị, “Anh rể, anh em cùng uống rượu đi.”
Giản Tích dùng cái muỗng gõ đầu cậu, “Uống rượu giao bôi sao?”
Hạ Nhiên sảng khoái, “Nếu em muốn, anh sẽ uống cùng em.”
“Anh rể, tửu lượng của anh thế nào?” Đào Tinh Lai khoe khoang nói, “Em có thể uống được một xị rượu đó.”
“Dựa theo lượng em uống anh sẽ uống gấp năm.” Hạ Nhiên nói: “Nhưng mà không thể uống rượu Ngũ lương, loại này anh uống vào liền đau đầu lắm.”
“Thật là một người kén chọn.” Đào Tinh Lai đem cất ly đi, “Được rồi, em nói quá lên đó.”
Giản Tích cho hai người đàn ông mỗi người một hộp sữa, “Được rồi, được rồi, đều là người một nhà, miễn đi, uống nhiều hại sức khỏe.”
Đào Tinh Lai ngậm ống hút, làm mặt gian xảo sau khi nghe câu nói của cô, “Anh Hạ Hạ, anh cũng nên chú ý một chút, nhớ dưỡng gan hộ thận nha.”
Giản Tích vừa nghe cậu nói bậy liền phiền lòng, gắp ngó sen nhét vào miệng cậu, “Trời ơi, em câm miệng dùm cái đi.”
Đào Tinh Lai di chuyển đầu lưỡi lùa ngó sen, sau đó nhai nhai hai ba cái liền nuốt xuống, “Em lại chọc trúng tâm sự của phụ nữ có chồng rồi.”
Hạ Nhiên chỉ ngồi im lặng mỉm cười lắng nghe hai chị em nói chuyện, cảm thấy cuộc trò chuyện của hai chị em thật quá buồn cười, chẳng khác nào được xem hài kịch ngay tại sân khấu.
Đào Tinh Lai uống thêm hai hộp sữa Vượng Tử nữa, ăn ba chén cơm, thẳng thắn khen ngợi, “Anh rể, em thật là yêu anh quá đi mất, đàn ông biết nấu ăn như hoa anh túc, em ăn ngon đến nỗi bị trúng độc luôn rồi.”
Giản Tích: “Vẫn chưa xong à? Khi nào em mới đi?”
“Bây giờ đã khuya như vậy, em phải đi đâu bây giờ? Chị phải lo lắng cho an toàn của em mới đúng.” Đào Tinh Lai quay đầu hét to một tiếng, “Anh Hạ Hạ, anh lấy giúp em hộp sữa nữa đi, em muốn vị dâu tây.”
Hạ Nhiên đang đứng rất gần tủ lạnh, chọn cho cậu sáu bình sữa óc chó, “Đây nè, rất bổ dưỡng.”
“Trời ơi.” Đào Tinh Lai chớp đôi mắt, “Thì ra là cong cong quẹo quẹo muốn chửi em đây mà, sữa này dùng cho người bệnh về não, óc chó bổ não, em không thèm.”
Giản Tích ngồi trên sô pha, nhắm mắt lười phản ứng.
Đào Tinh Lai đột nhiên lấy ra một cái thẻ, dùng sức quạt quạt gió trước mặt Giản Tích, “Quỳ xuống, kêu Ảnh đế đi.”
Giản Tích đột nhiên trợn mắt, vừa muốn nổi giận, thì nhìn thấy đồ vật trên tay, giận dữ tiêu tan.
“Em đưa cho chị thẻ tín dụng làm gì? Chị không có tiền giúp em trả nợ đâu.”
Đào Tinh Lai nói, “Cầm đi, đây là tiền lì xì kết hôn em cho chị.”
Giản Tích ngắm ngắm, trêu chọc nói: “Tình huống này là như thế nào? Hiện tại ai cũng có thể làm thẻ tín dụng sao? Bên trong bao nhiêu đó? Ít quá chị không nhận đâu.”
“Phí mở thẻ là mười ngàn.” Đào Tinh Lai tức giận, “Em còn cố ý chọn tấm thẻ màu đỏ cho chị đó.”
Giản Tích không cảm động, “Đem về đi.”
“Chị đừng có chê ít, bên trong có sáu vạn sáu, vẫn đủ cho chị mua một ít vàng tây đó.” Đào Tinh Lai ương bướng nhét vào tay cô, “Chờ khi em thành Ảnh đế rồi, em lại cho chị thêm.”
Giản Tích cười, “Chị thật không cần đâu, bọn chị cũng không đãi tiệc. Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, trời nóng đổ lửa phải mặc áo lông vũ, còn mùa đông phải ngâm nước sông.”
“Em không vất vả, đây là công việc của em, em nguyện ý ướt như chuột lột như thế.” Đào Tinh Lai đột nhiên tiến lại sát cô, hạ nhỏ giọng nói: “Chị, chị lấy đi, làm tiền riêng của chị, về sau có giận mà bỏ đi cũng có thể ở được một cái khách sạn ba sao.”
“Em thật sự muốn ăn đòn mà.” Giản Tích cũng không hề từ chối, “Được rồi, chị sẽ nhận.”
Đào Tinh Lai như trút được gánh nặng, “Mật mã là sinh nhật em.”
Giản Tích có chút ngốc nghếch, mờ mịt hỏi: “Sinh nhật em là ngày nào?”
Đào Tinh Lai: “???”
Đi tới nhà tặng lì xì, thuận tiện ăn chực bữa cơm, chưa tới 8 giờ, Đào Tinh Lai trước khi đi khỏi còn cường điệu nhắc đi nhắc lại hơn mười lần ngày sinh của cậu. Thế nào cũng bắt Giản Tích nhớ chính xác cậu mới chịu rời đi.
Hạ Nhiên đều, mẹ nó, mắc cười muốn chết, “Diễn hài kịch à?”
“Cậu ấy từ nhỏ đã không nghiêm chỉnh như vậy rồi?” Giản Tích bóp trán, bên tai phảng phất còn nghe tiếng gầm gừ của Đào Tinh Lai, “Bề ngoài dễ nhìn, miệng lại ngọt. Từ nhà đến trường chỉ có năm trăm mét, cứ mỗi mười mét sẽ có người lạ chủ động đến chào hỏi cậu ấy. Mỗi ngày cậu ấy phải uống nước bằng ấm nước siêu lớn mới đủ.”
Quá lảm nhảm, miệng khô lưỡi khô thì nhu cầu uống nước nhiều hơn bình thường.
Hạ Nhiên: “Cậu ấy đóng phim kiếm được nhiều tiền không?”
“Cũng kiếm được, nhưng không nhiều lắm.” Giản Tích cầm cái thẻ ngân hàng kia lên, quơ quơ, “Số tiền mà cậu ấy vừa cho em, em đoán trong vòng một tháng, cậu ấy không có tiền mà mua quần áo mới.”
Hạ Nhiên, “Hay mai để anh mang đi trả cậu ấy, em trai em như một đứa con nít ấy, có thể coi mỗi ngày đều là mùng một Tết, mỗi ngày một bộ quần áo không chưa bao giờ trùng.”
Giản Tích dựa gần vào Hạ Nhiên, dán sát vào người anh. Ôm cổ anh, ngửa đầu lên lẩm bẩm: “Sao anh không khen em câu nào hết vậy, dáng em mặc quần áo cũng rất đẹp mà.”
Biểu tình Hạ Nhiên lắng đọng lại, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh mắt anh bắt đầu quan sát từ mắt mũi cô rồi bắt đầu đi xuống, cuối cùng như có như không mà dừng lại ở ngực cô.
Anh cũng không mở miệng