Hạ Nhiên sắp xếp thời gian, sáng hôm sau anh muốn cùng Giản Tích đi xem nhà.
Tuy nhiên, đối với chuyện mua nhà, Giản Tích không quá đồng ý, cô nói với Hạ Nhiên.
“Nói thật, mẹ em đã mua cho em và Đào Tinh Lai mỗi người một căn nhà ở Quân Sơn Viện.” Giản Tích ngập ngừng mở miệng: “Hay là mình dùng nhà đó là phòng cưới đi?”
Quân Sơn Viên, chính là khu biệt thự cao cấp nổi danh trong thành phố. Bốn năm trước bắt đầu mở bán, Đào Khê Hồng liền mua cho hai người con mỗi người một căn.
Hạ Nhiên nghe xong không nói gì.
Giản Tích nghĩ rằng anh giận, lay lay cánh tay anh an ủi: “Kỳ thật em không để bụng chuyện có hay không có nhà mới đâu. Em có thể dọn đến nhà anh đang ở. Nếu không mình ở chung cư này cũng được, căn này cũng tốt mà. Hạ Nhiên, hay chúng ta đừng mua nhà nữa được không?”
Nghe được sự cẩn thận trong lời nói của cô, Hạ Nhiên nhéo nhéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Phải mua nhà chứ, nhà đó là nhà mẹ em cho em mà.”
“Của em cũng chính là của anh mà.” Giản Tích nói: “Về sau đều là ‘của chúng ta’, không có cái gì mà của anh hay của em nữa.”
Hạ Nhiên cầm tay cô thật chặt, “Giản Tích à, đơn giản mà nói anh muốn cho em một căn nhà. Hơn nữa, mấy năm nay thị trường bất động sản phát triển rất tốt, chúng ta có thể mua để đầu tư.”
Giản Tích hiểu được đằng sau câu nói kia của anh còn có một ý nghĩa sâu xa hơn. Đó là tận sâu đáy lòng của một người đàn ông, anh ta muốn đem lại cho người phụ nữ anh ta yêu một thế giới.
Giản Tích mím môi, phối hợp với tâm ý của anh, thuận theo quyết định này.
“Nhưng mà, em có thể góp chút tiền vào, chúng ta mua một căn lớn một chút. Về sau nếu có con, hơn nữa sau này còn có đủ chỗ để bà ngoại đến ở.”
Hạ Nhiên đặt cằm anh lên đỉnh đầu cô, lúc cười rộ lên người hơi run run.
“Em còn nghĩ đến chuyện sinh con cho anh à? Hiện tại anh chỉ có hai bàn tay trắng.”
Giản Tích thả lỏng tay, ôm chặt eo anh, “Ai nói, anh không phải có em sao?”
Hạ Nhiên lên tiếng, “Tiểu ngu ngốc.”
“Đừng mắng Đào Tinh Lai.” Giản Tích nhanh chóng đáp lời.
Lời này không có ý gì, Hạ Nhiên nhân tiện hỏi: “Em trai em đã yêu đương qua chưa?”
Giản Tích, “Hình như thời trung học có từng yêu thầm một lần, còn chính thức kết giao thì không có.”
“Em nghĩ xem, có khi nào vào một ngày đẹp trời, cậu ấy giơ ra một bức ảnh sau đó nói muốn kết hôn không?” Hạ Nhiên tưởng tượng.
“Vậy thì kết hôn thôi, miễn là em ấy hạnh phúc là được.” Giản Tích rộng lượng, “Ở nhà, nó ồn ào đáng sợ lắm.”
Hạ Nhiên nắm lấy tay cô, “Sẵn tiện em được nghỉ, mai chúng ta đi xem nhà nha.”
Giản Tích nghĩ nghĩ liền đồng ý.
Thành phố hai người đang sống là trung tâm của tỉnh. Thêm vào đó, vài năm gần đây, lãnh đạo thành phố đã lập không ít công trạng, nền kinh tế của thành phố cùng điều kiện sống của người dân được công nhận là tốt nhất trong tỉnh. Kết quả là giá nhà cũng không hề rẻ tí nào.
Điều kiện đầu tiên mà Hạ Nhiên đặt ra khi mua nhà đó là phải gần bệnh viện mà Giản Tích đang làm việc.
Sau khi xem xét thêm các yếu tố khác, cuối cùng chọn ra được ba căn hộ có điều kiện không tồi, tuy nhiên, với vị trí như vậy, giá nhà không dưới hai chục ngàn tệ.
Giản Tích có mục tiêu rõ ràng, cô vừa ý với căn nhà 120 mét vuông, có ba phòng ngủ. Sau khi đi xem vài căn, cuối cùng, cô chọn một căn hộ trong khu trung bình, khá gần với trạm tàu điện ngầm.
Giản Tích có chút tiền tiết kiệm, cô góp 30% còn lại, cũng gần tám mươi vạn tệ.
Hạ Nhiên: “Bác sĩ kiếm được nhiều tiền như vậy sao?”
Giản Tích cười, “Tiền lương của em không cao lắm đâu, em cũng không phải là đứa giỏi tiết kiệm. Mẹ có chia cho em và Tinh Lai một ít cổ phần trong công ty, thời điểm công ty đưa ra thị trường, trong một đêm em liền biến thành Giản triệu phú.”
Cô nhíu nhíu mi nhìn Hạ Nhiên, “Về sau anh mà dám khi dễ em, em lập tức đổi chồng.”
“Nếu anh đối với em đặc biệt tốt, thì có được khen thưởng không?”
“Có.” Giản Tích gật gật đầu, nhanh chóng kề sát vào tai anh thầm thì: “Em cho phép anh khi dễ em đến chết.”
Giọng cô quyến rũ như vậy, Hạ Nhiên vừa nghe liền hiểu, anh bị chọc đến nghiến răng nghiến lợi, “Em chờ đó.”
Thanh toán mười ngàn tiền đặt cọc, còn một vài giấy tờ cần thiết phải chuẩn bị. Buổi tối Giản Tích còn phải trực ban, hai người ở bên ngoài tùy tiện giải quyết cơm chiều.
Giản Tích: “Tối nay anh phải về nhà sao?”
“Anh còn chút việc.” Hạ Nhiên nói, “Sau đó sẽ về nhà thăm bà ngoại, sáng mai sẽ đón em tan làm.”
“Không cần, anh ngủ nhiều một chút đi, em tự mình về chung cư được.” Giản Tích múc cho anh chén canh, đưa qua, “Ngày mai em cũng muốn qua thăm bà ngoại, em có nhờ đồng nghiệp mua đông trùng hạ thảo, có thể dùng để hầm gà.”
“Được, vậy chờ anh về làm gà.” Hạ Nhiên đêm canh sườn cho Giản Tích.
“Dạ, hay là cứ để em làm đi.” Giản Tích có chút không tin tưởng anh, “Anh làm chẳng có chút mỹ cảm nào hết.”
“Giết chết là được rồi mà.” Hạ Nhiên nói: “Về sau, nếu nhà mình có loại giết gà vịt sống như vậy, vẫn nên để đàn ông làm đi, em đừng có đụng tay tới.”
Giản Tích trong lòng ngọt ngào, ăn sạch sườn.
Sau khi ăn xong, Giản Tích lái xe đi làm, Hạ Nhiên nhìn cô đi xong sau đó đón taxi đi nhà hàng Vãn Hương.
Chỗ này là nhà hàng sang trọng, nằm ngay trung tâm thành phố, những người lui tới chỗ này toàn là những nhân vật cao cấp. Vị Giám đốc trẻ tuổi xinh đẹp kia tên là Trần Thanh. Nếu tin tức do Lục Hãn Kiêu cung cấp không sai thì giờ này bà ta hẳn là đang tiếp khách tại lầu ba.
Tuy Lục Hãn Kiêu đã tìm người giới thiệu nhưng vẫn cách hai tầng quan hệ, trong chuyện này anh cũng phải là người trực tiếp ra tay.
Hạ Nhiên chờ ở sảnh lầu ba, đầu tiên là gọi điện cho Trợ lý của Trần Thanh.
Cuộc gọi đầu tiên không ai nghe máy, cuộc thứ hai phải chờ một lúc mới có người nhận máy.
Là âm thanh của một người đàn ông đã say mèm, “A lô? Ai đó?”
Hạ Nhiên kiên nhẫn giải thích, “Xin chào, tôi là khách mà Hứa tổng giới thiệu, tôi họ Hạ.”
“À, là anh à.” Bên kia ồn ào tiếng người, “Được rồi, tôi ra liền.”
Không lâu sau, nam trợ lý đi ra từ phòng bao, hắn ta mặc một cái áo sơ mi xanh nhạt bó sát người, vừa nhìn vừa đánh giá Hạ Nhiên.
Hạ Nhiên: “Xin hỏi Trần tổng, bà ấy…”
Nam trợ lý ngắt lời, “Bữa tiệc của chúng tôi còn chưa kết thúc, hoặc là anh chờ một dịp khác đặt lịch hẹn.”
Hạ Nhiên: “Không sao, tôi chờ ở bên ngoài, chờ Trần tổng xong việc.”
Tên trợ lý cảm thấy không được thoải mái lắm, hơn nữa Trần Thanh cũng uống rượu, cuộc nói chuyện này coi như có lệ cho qua.
“Tùy anh.” Nam trợ lý không nói thêm gì, xoay người đi mất.
Tay hắn ta đặt lên nắm cửa, vặn ra, đẩy cửa, kẹt cửa dần dần mở rộng ra, âm thanh ầm ĩ trong phòng liền vang lên.
Hạ Nhiên nhanh chóng quét mắt qua, trước tầm mắt đã nhìn thấy một vài người trong bữa tiệc. Người phụ nữ với mái tóc xoăn gợn sóng chính là Trần Thanh.
Chính là trong vài giây như vậy, ánh mắt bà ta vô tình quét qua đây.
Buổi tối hơn 9 giờ, bữa tiệc rốt cuộc cũng kết thúc. Mười mấy người trước sau đi ra, hai mỹ nữ cao gầy đang cùng vị khách nam ân cần nói chuyện.
“Trần tổng, em đã đặt sẵn phòng KTV.” Nam trợ lý xoắn xít vây quanh Trần Thanh, giọng điệu lấy lòng, “Các cô ấy đều hát khá hay, mà chị cũng thích ca hát.”
Trần Thanh duỗi tay sờ sờ mặt hắn ta, “Thật hiểu chuyện.”
Hạ Nhiên chờ ở ngoài hành lang, đám người tới gần, anh chủ động tiến đến chào hỏi, “Trần tổng.”
“Hả? Anh còn chưa đi sao?” Nam trợ lý buột miệng thốt lên, nhíu mày.
Hạ Nhiên phớt lờ, nhìn về phía Trần Thanh, “Xin chào, tôi tên Hạ Nhiên.” Anh lễ phép vươn tay, bàn tay to lớn, đốt ngón tay cân xứng.
Trần Thanh rũ mắt, mắt bà ta được trang điểm khá đậm, ánh mắt bà ta quét trên tay Hạ Nhiên một lượt, bỗng nhiên mở miệng cười, bắt tay anh, “Xin chào.”
Biểu tình cho thấy bà ta đang rất có hứng thú, một chút cũng không che giấu, “Cậu tìm tôi sao? Có việc gì?”
Hạ Nhiên nói chính sự, “Đúng vậy, kỳ thật tôi là….”
“Cùng nhau đi KTV đi.” Trần Thanh cười cắt ngang, “Thế nào?”
Trong chốc lát, Hạ Nhiên không nói gì.
Vị nữ Giám đốc này dường như không cho anh thời gian suy xét, lay động dáng người, dứt khoát bước về phía trước.
Nhanh chóng đến thang máy, bà ta thấy Hạ Nhiên cuối cùng cũng bước nhanh lại đây.
Trần Thanh là một người phụ nữ với vẻ ngoài bình thường, bà ta thích trang điểm dày cộm, ăn mặc theo mốt, trên người nồng nặc mùi nước hoa. Chỉ cần chú ý quan sát một chút, Hạ Nhiên đã nhìn ra, người phụ nữ này có lối sống đặc biệt thoáng, có chút dâm đãng. Tên nam trợ lý kia cũng chính là bạn giường được bà ta bao nuôi, cả đêm dính lấy bà ta sợ kim chủ vắng vẻ.
Hạ Nhiên đã thử tìm vài cơ hội để mở miệng trao đổi với bà ta nhưng đều bị bà ta nhẹ nhàng lảng tránh.
Đã tránh hai lần không thể lảng tránh nữa, cuối cùng lần này, Trần tổng cũng bắt đầu rục rịch, “Cậu không định uống một ly với tôi sao?”
Hạ Nhiên bình tĩnh nói: “Tôi không uống rượu cùng phụ nữ.”
“Rất thú vị.” Đôi môi đỏ chót của Trần Thanh cong lên.
“Trần tổng, tôi là muốn hỏi thăm bà về một người tên là Tần Sinh, trước kia làm chủ quản của bộ phận vận chuyển buôn bán của quý công ty.”
Lời nói của Hạ Nhiên chỉ mới được một nửa liền phải dừng lại, vì Trần Thanh tỏ vẻ như không nghe thấy, giơ ly rượu muốn nói chuyện với người khác.
Đối với mặt với sự cố ý tảng lờ này, Hạ Nhiên có chút bực bội.
Tên nam trợ lý kia nhìn anh tràn ngập địch ý, ánh mắt hắn ta dán lên người Trần Thanh, lấy lòng nói: “Chị Thanh, tối nay em đi cùng chị được không?”
Trần Thanh quơ quơ ly rượu trên không trung, mỉm cười ngồi sát thì thầm với hắn ta.
Mặt của tên trợ lý đỏ lên, có chút khẩn trương, “Được thì được, nhưng em sợ chị không thoải mái.”
Ánh mắt Trần Thanh hướng về phía Hạ Nhiên câu dẫn, “Nhiều người thì càng thoái mái.”
Nơi này ánh đèn không quá rõ ràng, nhìn từ xa Hạ Nhiên càng có hương vị của một người đàn ông, vai rộng eo hẹp, cơ bụng săn chắc, đôi chân dài cùng cặp đùi được bao bọc bởi quần jean độ rộng phù hợp… Nhìn rất hấp dẫn nha.
Trần Thanh vui vẻ thoải mái, cầm rượu bước đến gần anh, giả vờ quan tâm, “Người cậu cần tìm là Tần Sinh sao?”
Hạ Nhiên ngước mắt, “Đúng vậy.”
“Từ chức một năm trước rồi.”
“Trần tổng, bà có thể hỏi bộ phận nhân sự cho tôi số điện thoại của cậu ta được không?”
“Cậu ta thiếu nợ cậu à?” Trần Thanh nghiền ngẫm.
Hạ Nhiên không trả lời, “Nếu không tiện, tôi không quấy rầy bà nữa.”
“Tiện chứ.” Trần Thanh cười, “Cậu gấp gáp cái gì, hiện tại tôi đang bận chút. Nếu không, chút nữa chúng ta đổi một địa điểm khác tôi sẽ nhờ Giám đốc Nhân sự tìm xem.”
Lặng im vài giây, Hạ Nhiên chuyển sang giọng lạnh lùng nghiêm túc, “Đổi sang nơi nào?”
Trần Thanh đến gần hai bước, nhanh chóng dán lên ngực anh, nói