“Mấy người này là ai vậy dì?”
Kiều Hạ Linh cầm một miếng bánh mì được phết một tầng sốt dâu do dì Trần chuẩn bị cho vào miệng, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi.
“Chuyện này...”
Trần Mai chưa kịp nói thì cô gái nhỏ nhất trong số ba người kia đã phát ra nụ cười khinh miệt, khoanh tay, cao cao tại thượng từ trên cao nhìn xuống nói:
“Mù sao mà không nhìn thấy, đương nhiên là thợ trang điểm rồi!”
Cô ta hống hách đẩy Trần Mai đang đứng bên cạnh một cái, Kiều Hạ Linh thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy, ân cần hỏi han.
“Dì không sao chứ?”
“Tôi không sao.”
“Hừ! Chó ngoan tốt nhất đừng cản đường.” Cô gái kia nhếch mép, giơ bộ móng mới làm đẹp lên nhìn, thốt ra một câu.
Hai người còn lại không kỳ thị ra mặt như vậy nhưng thái độ dửng dưng kia lại càng làm người ta chén ghét, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, không phải một cùng thể loại người không đi cùng với nhau mà.
Có điều, cứ cảm thấy ba người này đến đây không có ý tốt.
Kiêu ngạo như vậy, chỉ sợ ngay cả nhà tạo mẫu hàng đầu cũng phải cúi đầu xin thua.
Nếu đã không phải đến trang điểm thì xem ra là muốn thị uy với cô rồi!
Rất thú vị!
Cô muốn xem xem, là ai lại dành cho cô sự “chăm sóc” đặc biệt đến mức này.
“Bác Hồ, nhà chúng ta từ khi nào nhập thêm một con chó thế, mới sáng sớm đã sủa rồi, đau đầu.”
Ba người nghe xong, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đặc biệt cô gái kia, gương mặt muốn vặn vẹo đến biến dạng luôn rồi.
“Cô dám nói bọn tôi là chó?”
“Tôi có nói vậy sao? Ui chao...!Thật ngại quá, dạo này trí nhớ tôi không tốt, mấy lời thật lòng vừa nói xong đã quên.
Vẫn là cô đây trí nhớ tốt.”
“Cô...”
Khóe miệng Kiều Hạ Linh cong lên, mỉm cười nhã nhặn nhìn đám người trong phòng.
Vừa hay đối lập với bộ dạng tức đến nổ phổi của cô gái kia, kết quả của cuộc chiến này ai thua ai thắng, vừa nhìn đã rõ.
“Cô có biết tôi là ai không mà dám...”
Kiều Hạ Linh che miệng, nhìn lão quản gia hốt hoảng phân phó:
“Bác Hồ, bác mau gọi xe cấp cứu đi.
Cô gái này rất có thể vừa bị tai nạn dẫn đến tổn thương não nên bị mất trí nhớ tạm thời, nếu không được chữa trị kịp thời thì nguy mất.”
Lão quản gia sửng sốt mất vài giây, sau đó hiểu ra cái gì, lộ ra vẻ mặt lo lắng, vội vã tiếp lời:
“Nghiêm trọng như vậy? Không được, tôi đi gọi ngay bây giờ đây.”
“Con mẹ nó, ông đứng lại đó cho tôi, nhìn cho kỹ tôi đây là ai.
Hừ! Mới có mấy năm không gặp mà gia phong cái nhà này đã thay đổi rồi, đến chủ nhân của mình là ai còn không nhớ, giữ lại mấy người có tác dụng gì chứ?” Cô gái không thèm giả vờ nữa, nói ra thân phận của mình.
Lão quản gia hai mắt sáng quắc nhìn thẳng, tiến đến gần đẩy nhẹ gọng kính, cố gắng mở lớn hai mắt bắt đầu quan sát.
Cô gái kia chống tay vào mạn sườn, ưỡn ngực đứng đó, bộ dạng kiêu ngạo mười phần.
Mạc Nhan lúc này không biết từ đâu đi vào, nhìn thấy gương mặt của cô gái kia thì như bị dọa sợ, nhảy hẳn lên ghế, lấy tay chỉ vào mặt cô ta hét lên:
“Ối má ơi, quỷ a!”
Nhã Diệp Nhi nhìn Mạc Nhan như thể muốn xé xác anh ra thành từng mảnh, hai mắt đỏ lên hét lớn:
“Anh nói ai là quỷ?”
“Không phải cô thì là ai? Nhìn này, cằm thì gọt, mí mắt thì cắt, môi xăm, lông mày cạo, mũi lại còn chỉnh cao.
Còn nữa nhá, không biết trang điểm thì đừng có mà làm, cô nhìn mắt phải của cô xem, có khác gì mấy con ma trong phim truyền hình không? Mẹ nó, may hiện tại là ban ngày đấy, nếu đổi lại là ban đêm, sợ chỉ nhìn thấy một cái đã bị dọa tiểu cả ra quần.” Mạc Nhan không chút nào khách khí đưa ra nhận xét, phối hợp thêm cái rùng mình, phải gọi là chuẩn bài căng đét luôn.
Kiều Hạ Linh tán thưởng giơ ngón tay trỏ.
Thật không ngờ cái tên miệng nhanh hơn não này lại còn có biệt tài này, là cô xem thường rồi.
Lão quản gia lúc này mới nhớ ra, vỗ tay xuống bàn, vui vẻ reo lên:
“Tôi nhớ ra rồi! Thì ra là Nhã tiểu thư, bảo sao lại quen đến mức nổi cả da gà.
Thành thật xin lỗi, mỗi lần cô đến đều thay đổi một diện mạo, tuổi già rồi, mắt kém, khó lòng nhận ra nhanh được.” Lão quản gia lộ ra nụ cười hiền từ tiếp tục phân phó: “Các người còn làm gì đấy? Mau đem nước đến mời mấy vị này ngồi.”
Dì Trần lộ ra vẻ mặt khó xử, thấp giọng lên tiếng:
“Tôi thấy như vậy không tiện cho lắm.
Cô ấy mất mấy tiếng mới đưa được gần một cân phấn lên mặt thế kia, giờ uống nước vào trôi mất son thì sao? Biệt thự lại không có ai trang điểm đạt đến trình độ thượng thừa như cô ấy.”
Tất cả mọi người trong phòng nghe xong ai cũng nhịn cười.
Kiều Hạ Linh: “...”
Cô vẫn là đánh giá thấp sức chiến đấu của mấy động cơ chạy bằng cơm của cái nhà này rồi.
Phải nói là khủng khiếp thực sự, nói ra lời nào là sát thương mười phần đến đó, còn đau hơn cả việc lấy muối trát vào vết thương nữa.
Có điều, cô hình như đoán đúng rồi, cô gái này hôm nay đến đây để gây chuyện, hơn nữa hình như không phải lần đầu.
Cứ nhìn người hiền lành như dì Trần còn giận đến mức nói