Đám người Nhã Diệp Nhi đã được gọn gàng tiễn đi, mọi người cũng theo đó giải tán, sau đó ít lâu, một chiếc xe dừng lại trong sân, tiếp đó một đội ngũ trông có vẻ chuyên nghiệp tiến tiến vào.
Người đứng đầu là một cô gái khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tuy nhiên làn da được bảo dưỡng khá tốt nên thoạt nhìn trẻ hơn nhiều.
Anna đến gần Kiều Hạ Linh, đưa tay ra chào hỏi:
“Xin chào.
Hôm nay tôi sẽ là thợ trang điểm cho cô.”
Kiều Hạ Linh: “...” Nếu nhớ không nhầm thì cách đây chưa đến một tiếng cô mới tiễn một đám người tự xưng là thợ trang điểm đến đây để gây hấn thì phải.
Mạc Nhan bên cạnh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
“Đây mới là đội ngũ mà cậu chủ đã chuẩn bị cho cô.
Anna, chuyên gia trang điểm đẳng cấp thế giới cùng đội ngũ của cô ấy.”
Anna gật đầu tỏ vẻ cảm ơn vì sự giới thiệu tận tình của hắn.
Kiều Hạ Linh nghe xong liền vui vẻ đáp lại, không biết vô tình hay cố ý mà xoa nắn lòng bàn tay của Anna, lộ ra nét tò mò, ánh mắt thâm thúy nhìn người người phụ nữ trước mắt, đặt ra câu hỏi:
“Cô thật sự chỉ là thợ trang điểm à?”
Anna vẫn cười tươi như thường, thành thục đáp trả.
“Trước đây có làm thêm một vài công việc tay chân nên lòng bàn tay có hơi vài vết chai, nếu điều này làm cô bận tâm thì cho tôi xin lỗi.”
Kiều Hạ Linh thản nhiên cười, không hỏi thêm điều gì nữa.
“À đúng rồi, sao hôm nay có tiệc mà không chịu nói trước với tôi một câu vậy?”
“Cậu chủ nói nếu nói với cô, tám mươi phần trăm cô sẽ trốn, mười phần trăm giả bệnh, còn lại có khả năng sẽ ăn vạ không chịu đi.
Cậu ấy còn nói bản thân dễ mềm lòng, sợ không chịu nổi dụ hoặc nên đã đi trước.” Mạc Nhan dáng đứng thẳng tắp, tường thuật lại.
Kiều Hạ Linh: “...”
Khụ...!khụ…
Tên Cố Thịnh này còn hiểu cô đấy chứ! Tiệc tùng giới thượng lưu gì đó mới nghe thôi đã thấy không có gì hay ho rồi.
Có điều không ngờ được là bố già tàng cô hơn hai mươi năm, chưa một lần cho phép cô tham dự, ấy vậy mà giờ vẫn thoát không khỏi được móng vuốt của ai đó.
Còn nữa, dễ mềm lòng là cái gì vậy hả? Tên đó dễ mềm lòng thì liên quan gì đến việc cô cùng hắn đi dự tiệc chứ? Đúng là không thể hiểu nổi.
Trang phục mà hôm nay Kiều Hạ Linh mặc là một chiếc váy dạ hội màu đen, ôm sát eo và xòe ra ở dưới chân, vừa vặn tôn lên được tất cả đường cong của cơ thể.
Cổ áo cũng được thiết kế rất tinh tế, xẻ vừa đủ chứ không quá sâu, kèm theo đó là một chiếc dây chuyền bằng đá Sapphire màu xanh dương.
Bộ váy không hở hang, so với những bộ cánh thịnh hành gần đây còn được xem là khá an toàn, có điều mặc trên người của Kiều Hạ Linh lại mang theo nét rất riêng, vừa quyến rũ lại có phần ma mị khó lòng tả xiết.
“Oa...!Trông cô tuyệt quá!” Anna không tiếc lời khen ngợi.
Kiều Hạ Linh tinh ý phát hiện trên phần đuôi váy còn được gắn vài viên đá Ruby màu huyết bồ câu trông rất bắt mắt, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tuy không có rành về thời trang nhưng cách đính đá Ruby màu huyết bồ câu vào chân váy này ngược lại cô rất có ấn tượng.
Nếu nhớ không nhầm thì đây là sở thích của một nhà thiết kế nổi tiếng hàng đầu thế giới với bộ sưu tập đá Ruby cực khủng.
“Bộ váy này là cô đã chuẩn bị?”
Anna lắc đầu phủ nhận.
“Mỗi một chi tiết từ chất liệu vải may, kích cỡ viên đá hay màu sắc đều do đích thân Cố tổng lựa chọn và gửi về chỗ ngài Harry để ông ấy thiết kế gấp gáp trong vòng nửa tháng.
Toàn bộ chiếc váy đều dựa theo sở thích lẫn số đo ba vòng của Kiều tiểu thư để thiết kế.
Nói không ngoa nhưng đây chính là chiếc váy dạ hội có một không hai dành tặng riêng cho cô đấy!”
Anna vừa dứt lời, trong mắt của mỗi nữ nhân ở đây đều toát ra vẻ hâm mộ tràn trề, đổi lại là họ, nếu được ai đó tặng cho một chiếc váy như vậy thì cho dù kêu họ lấy người đó ngay lần gặp mặt đầu tiên thì họ cũng nguyện ý.
Kiều Hạ Linh lộ ra biểu cảm phức tạp nhìn bộ váy vừa vặn đến từng centimet đang mặc, trầm mặc một lúc lâu không nói, cô không rõ cảm xúc hiện tại của bản thân là gì.
Nói không cảm động là giả nhưng nếu là yêu thích thì chưa đến mức.
Dù sao quan hệ giữa cô và Cố Thịnh chỉ là tình nhân trên danh nghĩa, hết thời gian bọn họ sẽ đường ai lấy đi, không còn chút liên hệ nào cả.
Trong đầu đột nhiên lại vang lên câu nói của Cố Thịnh hôm qua, gương mặt cũng theo đó trở nên đỏ ửng, cô mất tự nhiên quay đi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục kêu Anna trang điểm giúp mình.
Chuyện chiếc váy này cứ để sau đi, cô sẽ tìm thời cơ nói lại