Vừa bước vào trong bữa tiệc, Kiều Hạ Linh đã được Lạc Linh đưa cho một chiếc mặt nạ để đeo nhằm che dấu gương mặt thật nên trừ vài người có mặt ở cửa vừa rồi thì không ai biết được cô rốt cuộc trông như thế nào.
Nhưng chính chiếc mặt nạ đó lại tạo nên sự khác biệt, tô điểm thêm nét huyền bí và ma mị, kích thích sự tò mò của người xung quanh, khiến cô trở thành tiêu điểm thu hút ánh nhìn.
Vài kẻ nhịn không được trắng trợn liếc nhìn thân hình quyến rũ đ ẫy đà kia, tạp niệm không ngừng nảy sinh.
Bọn họ muốn chính tay gỡ chiếc mặt nạ kia xuống, tùy ý mà thưởng thức vẻ đẹp của người phụ nữ này.
Cũng giống như khi mở quà vậy, nếu đã biết thứ bên trong là gì thì đâu còn thú vị nữa.
Cho nên món quà mới phải bọc lại để khi người được tặng mở nó ra thì bất ngờ mới mang lại niềm vui trọn vẹn.
“Xin chào.
Liệu tôi có vinh hạnh được biết tên của vị tiểu thư xinh đẹp này không?”
Một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt có phần hơi non nớt, tay cầm theo ly rượu vang tiến đến, nho nhã cúi người chào hỏi.
Nhìn thấy người đến là ai, vài người không giấu được vẻ tiếc hận.
Xem như đã đến chậm một bước, người bị An Tùy Lâm nhìn chúng, bọn họ định sẵn là không còn cơ hội.
Tên này nói không ngoa thì chính là một tên nhị thế tổ điển hình.
An phu nhân hơn năm mươi tuổi mới có sinh được hắn nên vô cùng nuông chiều, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Anh trai hơn hắn tận mười tuổi, sớm đã tiếp quản công ty nên đối với đứa em trai này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mỗi ngày, ngoài ăn với chơi ra thì chả còn chuyện gì làm.
Kiều Hạ Linh nhíu mày, nụ cười của người này làm cô cảm thấy không thoải mái, vừa nghe đã thấy không phải tốt lành gì, loại người như vậy cô mới lười bắt chuyện nên chỉ trả lời mang tính xã giao cho qua:
“Cảm ơn vì lời khen của anh nhưng tôi còn phải đi tìm bạn của mình, thật xin lỗi.”
“Sao đi vội vậy chứ? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà.” An Tùy Lâm nắm lấy tay của cô kéo lại, ngả ngớn nói.
Kiều Hạ Linh mỉm cười, xoay người nắm lấy tay áo của hắn ta, ghì chặt rồi kéo mạnh xuống, tay trái thuần thục kéo vai của hắn lên cao, chân phải nhân lúc này đá vào đầu gối, quăng mạnh vật thể đáng ghét này về phía sau.
“Thật xin lỗi, tôi lỡ tay rồi, anh không sao chứ?” Kiều Hạ Linh cúi xuống, mặt ngoài nhìn như đang đỡ hắn dậy nhưng lại âm thầm bẻ gập đầu ngón tay khiến cho An Tùy Lâm đau đến nghiến răng, hung hăng nhìn về phía cô quát lớn:
“Cô dám?”
“Sao vậy? Tôi có lòng tốt đỡ anh dậy mà hình như anh đây không cần nhỉ?” Kiều Hạ Linh âm trầm nhìn hắn, chân phải giơ lên cao rồi dậm xuống, An Tùy Lâm sắc mặt tái mét nhanh chóng lùi lại, sợ hãi nhìn cô.
Kiều Hạ Linh nhìn hắn, mũi giày khẽ di nhẹ, môi mỏng nhếch lên một độ cong quyến rũ động lòng người.
Có điều trong mắt của An Tùy Lâm lại không khác gì nụ cười của ác ma, hắn vội vã đứng dậy, ngoài dự đoán của mọi người mà bật khóc.
Toàn bộ đại sảnh như hóa đá, đến ngay cả Kiều Hạ Linh cũng không ngoại lệ, trên đỉnh đầu lại giống như có một đàn quạ bay qua.
An Tùy Lâm tiếng tăm lừng lẫy, nam nữ thông ăn, ác mộng của mọi bữa tiệc hôm nay lại bị một người phụ nữ dọa khóc.
Chuyện này thật sự là...!Một lời khó có thể tả hết.
Mấy người nhịn không được liếc trộm, Kiều Hạ Linh nhận thấy điều gì, mắt phượng híp lại, như cười như không nhìn lại, dù đã được che qua lớp mặt nạ nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy đặc biệt khủng bố.
Ôi má ơi! Cứ nghĩ là một bé cừu non dễ bắt nạt, ai mà ngờ được cừu thì không thấy mà lại thấy một con sói đội lốt cừu, tỏ vẻ vô hại thu hút bọn hắn đến rồi xử từng đứa một.
Ống quần giống như bị gió lùa vào, mát lạnh đến khó tin.
Thôi thì vì tính phúc đời sau, bông hoa hồng đầy gai này bọn họ vẫn là từ bỏ, nhường cho ai đó có gan vẫn hơn.
“Thú vị.
Đúng thật là thú vị.
Bông hoa nhỏ này, tôi hái định rồi!” Trần Hải Nam đột ngột tuyên bố, lắc nhẹ ly rượu trên tay rồi uống cạn một hơi, đôi mắt không rời Kiều Hạ Linh nửa bước.
Lăng Cảnh khoác tay nên vai hắn ta, mắt đào hoa híp lại, mười phần tà mị, tận tình khuyên nhủ.
“Trần phu nhân trước kia nổi tiếng đập hoa cướp chậu, giờ con trai bà ấy không ngờ lại thừa hưởng toàn bộ đức hạnh “cao quý ấy” rồi nhỉ? Mọi người nói xem có phải không?” Câu cuối cùng, Lăng Cảnh còn cố ý lớn tiếng hơn bình thường.
“Lăng Cảnh, mày...” Trần Hải Nam giơ tay, chỉ thẳng vào mặt của Lăng Cảnh.
“Hạ xuống.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút cảm xúc từ phía sau vang lên.
Tất cả mọi người đều ngoái đầu nhìn lại, xê dịch bước chân để người đang ngồi trên xe lăn di chuyển đến.
Người này không ai khác chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Trần Hải Nam, Trần Minh Trí.
“Nhưng mà...”
Trần Minh Trí hừ lạnh một cái, quắc mắt nhìn hắn, Trần Hải Nam ngay lập tức im như chim cút, ngoan ngoãn đứng lại một bên,