Sáng sớm, Cố Thịnh mở mắt, nhìn mèo nhỏ nằm gọn trong lòng, khóe môi nhếch lên, cẩn thận đặt đầu cô gối lên tay mình, hứng thú quan sát từng đường nét trên khuôn mặt.
Làn da của em ấy rất trắng, mịn màng như da em bé, xúc cảm vô cùng tốt khiến hắn mỗi lần động vào lại không nỡ buông tay.
Mèo nhỏ ngủ cũng không chút nào thành thật, môi nhỏ chu ra, tay gãi gãi phần bụng dưới mềm mại, tùy ý giang ra hai chân, vừa buồn cười vừa trêu trọc đến tâm hắn ngứa ngáy.
Cố Thịnh vươn tay chạm nhẹ vào hàng lông mi cong vút, cảm thấy thú vị gẩy nhẹ hai cái, khiến cho người dưới thân không tự giác nhíu mày, lầm bầm mấy câu phản đối.
Hắn thấy vậy liền đổi chỗ, từ lông mi trượt dần đến hai má đỏ hồng.
Kiều Hạ Linh mở mắt, gương mặt nhăn nhó nhìn người mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ ngọt ngào của cô, hai tay khoanh trước ngực, cật lực lên án.
“Mới sáng sớm ra anh đã làm gì thế?”
Hai người mắt to trừng mặt nhỏ, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Cố Thịnh tùy ý ngả người, kéo cô nằm đè lên người mình, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mượt, tùy ý trả lời:
“Tôi gọi em dậy không được à?”
Ai lại dùng cách vô nhân đạo đó gọi người ta dậy chứ?
Kiều Hạ Linh rút tay lại ngồi dậy: “Vậy thì thật phiền anh quá! Lần sau mong ngài không cần hạ mình chiếu cố vậy thôi, tôi đây sợ đau tìm chết sớm.”
Cố Thịnh gác đầu lên vai cô, tay xoa nắn phần eo mảnh khảnh, bộ dạng biếng nhác: “Tôi không thấy phiền, ngược lại nếu em không thích cách này thì tôi có thể thử cách khác.
Điển hình như...”
Môi bị nam nhân đột ngột ngậm lấy, cảm giác lành lạnh từ môi của Cố Thịnh chuyền đến làm cô thoải mái hừ hừ hai tiếng, không tự giác liếm quanh miệng một vòng, việc này trong mắt Cố Thịnh không khác gì một lời khiêu khích, quyến rũ một cách trắng trợn.
Vậy là từ nụ hôn nhẹ tựa lông hồng chuyển thành hôn sâu đến đầu óc choáng váng.
Lúc hai người xuống đến tầng dưới, môi của Kiều Hạ Linh đã bị hôn đến sưng đỏ, giống như trái anh đào vừa chín, đặc biệt quyến rũ, cũng đặc biệt mê người.
Hôm nay Cố Thịnh vì chuyện này mà đi làm trễ mười phút, ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán cực hot tại công ty, người gặp qua Cố Thịnh sáng nay nhìn thấy vết trầy xước bên môi liền đoán được đại khái chuyện gì xảy ra.
Người không nhìn thấy thì nghe người khác đồn lại.
Tóm lại, chưa đến một buổi sáng, cả công ty đều biết tổng giám đốc của bọn họ cùng phu nhân tương lai “miệt mài” cả đêm nên mới đi làm muộn.
Chuyện này Kiều Hạ Linh đương nhiên không biết, mà đến khi biết được thì cũng đã muộn.
Nhìn tin nhắn hẹn ăn cơm của An Lâm vừa gửi đến, Kiều Hạ Linh rối rắm xoa đầu, không biết nên đồng ý hay không.
Biết vậy khi nãy cô đã nổi tính tò mò, mà cũng tại người kia quá gian xảo, không gửi duy nhất một tin nhắn lại còn gửi kèm bao nhiêu cái nhãn dán nên cô mới không biết nội dung tin nhắn là gì đã mở ra xem.
Nói ra thì hai người là đồng nghiệp cùng một bệnh viện, trước đây mấy lần đi ăn liên hoan có gặp nhau lên cũng tính là quen biết.
Có điều sau buổi tiệc lần trước, cô đã biết được An Lâm không đơn thuần là một bác sĩ ngoại khoa mà còn là người thừa kế của An gia tại Giang thành, thân phận như vậy khiến cô vô thức muốn kháng cự.
Nói gì thì nói, lần trước làm em trai của người ta mất mặt như vậy, dù cho An Lâm không biết là cô làm nhưng cô vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Đang mải mê suy nghĩ xem có nên chấp nhận lời đề nghị hay không thì ai đó giờ này bình thường vẫn ngồi ở văn phòng sửa soạn công văn tự nhiên nhắn tin cho cô.
“Đang làm gì?”
Kiều Hạ Linh gửi lại một hình con mèo đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Đói chưa?”
Lúc này cô đại khái hiểu được tên này có ý gì, màn hình lại xuất hiện nhãn dán hai mắt mèo phát sáng, dịu ngoan gật đầu.
Cố Thịnh bên kia thấy thế trầm thấp nở nụ cười, bản hợp đồng trước mắt chưa đọc kỹ mà đã ký tên cái xoạch.
“Cô sắp xếp cho tôi một bàn tại Liễu Phường, về phần danh sách món, tôi gửi lại sau.”
Thư ký Trương cầm theo bản hợp đồng ra ngoài, nụ cười nín nhịn bấy lâu cuối cùng cũng không phải kiềm chế nữa mà sung sướng bật ra, hôn chụt lên bản hợp đồng trong tay.
Vậy là hai tuần tới cô không phải tiếp tục thức đêm nữa rồi!
Ôi phu nhân ơi tôi yêu cô chết đi được.
Thư ký Trương cười hắc hắc đi thông báo tin tức này cho mọi người, ai cũng vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người đề nghị mọi người cùng đi ăn liên hoan một bữa để làm kỷ niệm.
...
Kiều Hạ Linh bước xuống xe, đi vào trong sảnh, nhân viên thấy cô liền nhiệt tình tiếp đãi: “Cô Kiều, hoan nghênh cô đến thăm, bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, mời cô đi hướng này.”
Kiều Hạ Linh gật đầu, theo chân nhân viên đi vào.
Phải công nhận nơi này so với mấy nhà hàng năm sao khác có phần đặc biệt hơn nhiều.
Thay vì trang hoàng hào nhoáng thể hiện sự quý phái thì ở đây lại chuộng phong cách đơn giản, hoặc nói cho đúng ra thì nơi này mang theo ý vị cổ xưa, vừa yên tĩnh lại gần gũi thiên nhiên.
Bao phòng mà Cố Thịnh đặt là bao phòng đặc biệt ở nơi này, cả Giang thành, người có thể vào được bên trong chỉ đếm được trên đầu ngón