Kiều Hạ Linh ăn đến no căng, biếng nhác dựa đầu vào ghế, tay đưa ra xoa nhẹ lên cái bụng tròn vo, vỗ nhẹ vài cái thỏa mãn.
Đột nhiên có một bàn tay khác đặt chồng lên, cảm giác ấm áp di chuyển nhẹ nhàng trên bụng làm cô vô cùng thoải mái, híp mắt lại hưởng thụ.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô vội vã ngồi phắt dậy, chua lòm nhìn nam nhân bên cạnh hỏi:
“Quen biết bao lâu, giờ mới biết ông chủ Cố cũng biết phục vụ người khác đấy! Không lẽ trong quá khứ đã từng làm qua vô số lần nên mới thành thạo vậy à?
“Cũng tính là vậy đi.” Cố Thịnh nhếch môi, nghĩ đến gương mặt hưởng thụ trong qua khứ của ai kia, đáy mắt mang theo tia sủng nịnh, bất giác trả lời.
Lúc trước, khi hai người bị lũ côn đồ đuổi bắt, thường xuyên phải đói bụng nên cứ mỗi lần nhắm được nhà nào nới lỏng cảnh giác, nhóc con này liền đem bếp của người ta dọn sạch.
Sau đó thì ăn ngấu nghiến, thành ra bụng nhỏ mỗi lần đều phồng to như cái trống, kỹ thuật này của hắn cũng là do năm đó làm nhiều ắt quen luyện thành.
Hừ!
Lại còn cũng tính là vậy đi!
Kiều Hạ Linh hất tay hắn ra, quay mặt đi không thèm để ý đến tên nam nhân có mới nới cũ, rõ đang ở bên cô còn dám tơ tưởng đến người phụ nữ khác.
“Vậy chắc không ít cô gái cũng giống tôi được hưởng diễm phúc này rồi nhỉ?” Nữ nhân nhếch môi cười, nhìn thì bình thường mà không hiểu sao lại làm người ta thấy lạnh cả sống lưng.
Mày rậm của Cố Thịnh nhướng lên.
Mèo nhỏ của hắn đây là...!đang ghen sao?
Nam nhân gác cằm lên vai cô, tay đưa ra trước ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, hơi thở ấm nóng phả vào tai: “Ghen tỵ? Hửm.”
Kiều Hạ Linh giật nảy, xù lông như mèo bị dẫm phải đuôi.
“Có quỷ mới ghen, tôi không thèm!”
Để tôi xem anh biện minh được đến lúc nào.
Có điều, nhóc này ghen lên cũng thật đáng yêu!
Bé mèo cứ như vậy thì hắn biết phải làm sao đây?
Nam nhân âm thầm liếm môi, lè lưỡi chạm vào phần cần cổ gần trong gang tấc, nước bọt lành lạnh tiếp xúc với da làm Kiều Hạ Linh giật mình, há hốc mồm nhìn lại, thẹn quá hóa giận, huých tay thật mạnh về phía sau nhưng Cố Thịnh vẫn nhanh hơn, kịp thời ngăn cản.
“Muốn ám sát người đàn ông của em hả?”
“Xùy.” KIều Hạ Linh bĩu môi quay mặt đi, không lên tiếng phản đối.
Cố Thịnh kéo cô xuống ngồi vào lòng, cầm lấy tóc mai xoa nhẹ, dịu dàng nói:
“Là mèo.”
Kiều Hạ Linh nhíu mày, khó hiểu nhìn lại.
Nam nhân cười cười, cụp mắt, giọng điệu mang theo chút hoài niệm:
“Trước kia tôi có nuôi một con mèo nhưng hồi đó tôi rất nghèo, không có đồ tốt gì cho nó cả, còn thường xuyên bắt nó cùng tôi chịu đói chịu lạnh.
Về sau nó đói không chịu nổi nên phải đi trộm thức ăn của người ta, mỗi lần như thế nó đều ăn đến no căng không dậy nổi mới dừng lại.
Bụng nhỏ phồng lên, lăn ra đất ăn vạ, kêu gào đòi tôi giúp nó xoa mới yên tĩnh hơn chút.”
Kiều Hạ Linh bật cười, quay đầu nhìn hắn:
“Trên đời có con mèo ngu ngốc như vậy hả?”
“Đúng vậy! Tại sao lại có một con mèo ngu ngốc như vậy chứ?” Cố Thịnh ôm lấy cô thì thầm nhẹ nhàng.
...
“Anh đẹp trai, hôm nay anh xem em trộm được gì này? Là cơm đó, anh thấy không, anh ăn mau đi, ăn rồi mới có sức chạy tiếp.”
“Anh đẹp trai, bụng em trướng quá đi, anh mau xoa xoa giúp em đi mà!”
“Anh đẹp trai, sau này nếu thoát được anh nhất định phải cho em biết tên đó.”
...
Kiều Hạ Linh sững người, lần đầu tiên cô thấy bộ dạng buồn bã này của Cố Thịnh, lúc này mới nhớ đến tuổi thọ của mèo rất ngắn, con mèo đó của hắn có lẽ đã mất từ rất lâu rồi.
Vậy mà cô lại...
Tay chân luống cuống, cô trước giờ không biết cách nào để an ủi người khác, điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là yên lặng ôm lấy nam nhân, vỗ nhẹ lên bờ vai rộng lớn của hắn.
“Yên tâm đi, sau này có bổn cô nương bảo kê, đảm bảo anh không chịu đói nữa.”
“Yên tâm đi, sau này em lớn làm ra tiền sẽ bao anh đẹp trai một bữa thật ngon, đảm bảo anh không bị đói nữa.”
Lại nữa, em ấy so với lúc nhỏ không thay đổi chút nào.
Lực đạo trên tay của Cố Thịnh thâm hậu vài phần, hắn ôm chặt lấy cô, khẽ gật đầu, mấp máy môi bật ra một chữ “Được.”.
Kiều Hạ Linh bật cười, đứng dậy xoay người, ngồi xuống, ôm lấy cổ nam nhân.
“Đang thương hại tôi sao?” Cố Thịnh giả vờ không vui, cầm ly nước thủy tinh trên tay, qua nó quan sát phản ứng của cô được phản chiếu lại trên chiếc gương ngay phía sau.
Không làm hắn thất vọng, mèo nhỏ lắc đầu khinh miệt ra mặt, ghét bỏ hỏi:
“Anh có nhu cầu à?”
“Em đoán xem?”
Cô cầm lấy cằm hắn nâng lên, bốn mắt nhìn nhau, dõng dạc tuyên bố:
“Cố Thịnh, tôi không có thứ đó và cũng không dư thừa nó để trao cho anh đâu nên anh đừng có mà mơ tưởng hão huyền.
Vẫn là an phận làm tên tổng tài mặt lạnh không đáng giá tiền của anh đi.”
Một tia sáng lập lòe hiện lên rồi nhanh chóng bị giấu đi, nam nhân tham lam ôm lấy cô, ở nơi không ai nhìn thấy, đôi mắt đó toát ra sự chiếm hữu và điên cuồng.
“Nếu đó là điều em muốn.” Công chúa nhỏ của tôi, bất cứ điều gì, tôi đều