Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1903


trước sau

Chương 1903

Cổ họng cô ta lăn lộn, cô ta nuốt nuốt nước bọt, trái tim rất lạnh rất lạnh đấy.

Cô ta không dám quay đầu lại nhìn, cô ta lắp bắp nói: “Hình như … hình như hơi đói bụng, em đi ăn trưa…”

Cô ta đứng dậy, vừa muốn rời khỏi, lại bị Kỷ Thiên Minh ấn lại Sức lực không lớn, cô ta cũng không dám vặn lại.

“Anh không ngờ em gái lại thương anh như thế, thấy trong cuộc sống thực không có bạn trai, lại tạo ra cho anh nhiều bạn trai trong thế giới hư cấu như vậy nha?”

Kỷ Nguyệt Trâm nghe nói như thế, cảm thấy da đầu căng đau.

“Anh… Anh ở trong truyện của em là một anh chàng vô cùng đẹp trai, tất cả mọi người đều thèm muốn sắc đẹp của anh đến nhõ dãi.

Hơn nữa anh còn khác với các nhân vật phản diện khác, anh sẽ không ngủm củ tỏi đâu, em sẽ cho anh ở trong truyện em sống lâu trăm tuổi đấy! Em… Em sẽ… sắp xếp cho anh một đoạn nhân duyên tốt!

“Kỷ Nguyệt Trâm, em muốn chết hay không muốn sống nữa?”

Kỷ Thiên Minh u ám nói.

Kỷ Nguyệt Trâm vậy, khóe miệng chùng xuống, lòi ra vẻ mặt sắp khóc.

“Anh ơi… Giờ em xóa truyện đi, còn kịp không?”

“Bây giờ em chui lại vào bụng mẹ làm lại, vẫn còn kịp đấy!”

“Anh… anh đây là muốn giết em gái ruột của mình sao?” Kỷ Nguyệt Trâm run bần bật hỏi tra tấn linh hồn này.

“Kỷ Nguyệt Trâm, Kỷ Nguyệt Trâm! Chẳng phải anh thường để em giúp anh kiếm chút tiền thôi sao? Em lại đối với anh như vậy! Thật làm cho anh trai này đau lòng hết sức!

Em lại làm ra chuyện phát rồ như vậy, chẳng lẽ lương tâm của em không đau sao?

Kỷ Thiên Minh đưa tay lên ngực, dáng vẻ vô cùng đau lòng.

Kỷ Nguyệt Trâm khóc chít chít nói: “Anh áp bức em nhiều năm như vậy, cầm bao nhiêu tiền riêng của em, lương tâm của anh có đau không? Vậy mà anh còn lấy tiền của em đi cưa gái, hại em không có tiền mua một bộ quần áo và trang sức ra hồn đế đi hẹn hò”

“Anh còn lấy cái túi mà em tích cóp thật lâu mới cần răng mua, chớp mắt đã tặng cho bồ của anh. Thời gian đó em rất khổ sở đó!”

“Hóa ra, vì chút chuyện này mà trong lòng em ghi hận anh. Được rồi, coi như em cũng trả thù rồi, về sau giữa anh em chúng ta không có ân oán gì nữa, được không?”

Thái độ Kỷ Thiên Minh dịu đi.

Kỷ Nguyệt Trâm hơi ngạc nhiên, vậy mà anh ta lật lại chuyện này.

Hào phóng như vậy?

“Không bắt em chịu trách nhiệm nữa?”

“Không, ngẫm lại nhiều năm như vậy, xác thật anh làm anh trai hơi không đúng”

“Anh à, cuối cùng anh cũng có lương tâm rồi! Truyện này em còn có thể… viết tiếp không?

“A!” Em không muốn sống nữa hả?”

“Khụ khụ… quên đi…quên đi Kỷ Nguyệt Trâm nuốt nước bọt.

“Mau xóa cho anh, nếu anh lại thấy em cập nhật, nhất định em sẽ chết!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện