Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 1904


trước sau

Chương 1904

“Vâng vâng vâng!”

Kỷ Nguyệt Trâm làm trò trước mặt anh, nén nước mắt, lưu luyến không rời mà click xóa bỏ.

Lúc này Kỷ Thiên Minh mới không truy cứu nữa.

“Đúng rồi, nếu lần sau em còn bôi đen anh trên internet, vượt tường tìm phim, anh sẽ bỏ cái móng vuốt dư thừa cúa em đi!”

“É.”

Cả người Kỷ Nguyệt Trâm cứng đờ, không ngờ ngay cả lời này anh cũng nói.

€ô ta không khỏi lẩm bẩm: “Dựa vào cái gì anh có thể coi, em không thể?”

“Anh là đàn ông, anh đang học tập, về sau tự nhiên sẽ có người dạy em, em coi cái gì?

Cố Gia Huy đã gọi điện thoại cho anh, nói em làm Hứa Minh Tâm hư hỏng! Cô gái nhỏ nhà người ta, coi cái này làm gì?”

“Em chỉ là tò mò… Tò mò anh đang coi cái gì thôi! Anh có đứng đăn đâu, coi mấy cái không lạnh mạnh đói” Cô ta thở phì phì nói Sao đàn ông coi được, phụ nữ lại coi không được? “Anh coi mấy cái không lành mạnh đấy, em làm gì được? Nếu em lại trèo tường, đừng trách anh không khách khí. Anh đánh gãy cái chân chó của em trước, cho em ngồi xe lăn, đánh tay phải của em tàn phế bó thạch cao, cho em ăn cơm bằng tay tay.

Sau đó lấy thẻ tín dụng của em quẹt hết, lấy nước hoa, son môi, túi xách của em tặng cho người ta hết!”

Sống Kỷ Nguyệt Trâm lạnh toát, sao có thể nói ra những lời như vậy?

Không độc không phải đàn ông!

Kỷ Thiên Minh thật con mẹ nó tàn nhẫn!

Kỷ Thiên Minh trở về phòng của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ

cười bất đắc dĩ, mở rương quần áo dưới cùng ra.

Bọn họ đã xây nhà vô số lần, làm mất không ít đồ vật, chỉ còn cái rương hành lý này ật, vân luôn mang theo bên người.

Mở ra… tất cả đều là đồ dùng của phụ nữ.

Túi xách, giày dép, mỹ phẩm.

Kỷ Nguyệt Trâm lớn lên rất đẹp, tuổi còn nhỏ đã được mấy thằng con trai coi trọng.

Anh ta học cùng trường với cô ta, hơn cô †a mấy tuổi, thường xuyên ảnh cáo mấy em trai học lớp dưới, không cần đánh chủ ý lên người cô ta, nếu không sẽ đánh mặt mũi bọn họ bầm dập.

Anh ta một mực lén lút chặt hoa đào của Kỷ Nguyệt Trâm.

Nhưng vẫn có cá lọt lưới, có người không sợ chết đi thổ lộ, hẹn hò với cô ta.

Cô mới mười lăm, mười sáu tuổi, mắt nhìn kém đến mức lần đầu được người thổ lộ đã mừng như điên.

Anh ta lấy hết tất cả tiên mà cô cực khổ để dành để mua đôi giày cao gót đầu tiên.

Cô ta tìm không thấy, khóc cả đêm, mắt đều sưng cả lên, cũng không còn mặt mũi nào đến nơi hẹn.

Sau này, đại học, tự do, con trai theo đuổi càng nhiều.

€ô ta tính ra nhân duyên của người khác, lại không tính ra mình.

€ô ta cho rằng trong mệnh mình có hung thần, trời định cô đơn.

Cho nên, có người thích mình, cô ta đều đồng ý quen nhau.

Cô ta không muốn lẻ loi một mình suốt quãng đời còn lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện