Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Chương 877


trước sau

Chương 877

Bọn họ nghe thấy câu này, vốn dĩ còn muốn mở miệng ra nói, nhưng bây giờ lại thành anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, không dám mở miệng. Bọn họ nghĩ rằng Cố Gia Huy chỉ là một vãn bối sinh sau đẻ muộn, không quá đáng sợ.

Bọn họ còn không sợ cả Cổ Lôi Đình, Cố Triệt, sao có thể sợ một người con cháu như này được.

Nhưng không ngờ… vừa giao lưu một cái, trên người Cố Gia Huy liền có một khí thể không dễ dây vào, đè ép người xung quanh.

Bọn họ đột nhiên ỉu xìu lại, không dám làm phiền, lần lượt rời đi.

Ra ngoài cửa lại gặp được Khương Tuấn, anh ta cũng rất vội vàng, bây giờ trên dưới tập đoàn J.C chuyện lớn chuyện nhỏ đều do anh ta xử lí hết.

Bản thân anh ta giải quyết mọi chuyện thì chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng lắm, nhưng Cố Gia Huy đã mấy ngày không ăn không uống, không chợp mắt một cái rồi, cứ đứng túc trực ở giường suốt, tiếp tục như vậy thì toi rồi, cơ thể chắc chắn sẽ gục ngã mất.

Mấy vị giám đốc vừa chuyện ủy khuất ở chỗ Cố Gia Huy, nhìn thấy Khương Tuấn liền lần lượt kể khổ. “Vị chủ tịch mới này cũng thật là, không coi mấy người chúng ta ra gì hết, nếu như không có mấy người chúng ta, sao tập đoàn có thể phát triển tới hiện tại được?”

“Đúng đấy, một người vãn bối đẻ sau mà lại dám kiêu ngạo như vậy, bây giờ tôi liền…

Phó chủ tịch, ông đi vào bàn luận với anh ta, chức vụ của ông là cao nhất trong mấy người chúng ta mà.”

Người kia căn bản muốn nói là mình sẽ đi vào, nhưng đột nhiên nghĩ tới lời Cố Gia Huy nói, ông ta bất giác rét run người, chỉ đành nhìn về phía phó chủ tịch, xúi giục ông đi vào.

Phó chủ tịch hung hăng nhìn một cái, ông ta theo Cố Triệt bao nhiêu năm như vậy, không biết đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, nhưng Cố Gia Huy thì mới vùng lên được bao lâu chứ? Còn chưa tới cả một năm mà đã biển Cổ Triệt thành bộ dạng này rồi.

Ông ta nhìn thấu được

thủ đoạn của Cố Gia Huy, còn trẻ như vậy mà có thể quản lí một tập đoàn, sao có thể là người lương thiện được?

Ông ta còn lâu mới đi vào trong mà làm mồi nhử. “Tôi không đi, nếu đi thì ông đi đi!”

“Ý của mấy vị giám đốc tôi hiểu chứ, quả thật là ông chủ nhà tôi lơ là rồi, nếu như có tài liệu gì quan trọng các vị có thể lấy ra cho tôi xem, sau khi tôi tính toán xong, cảm thấy ông chủ nhất định phải giải quyết thì tôi sẽ đưa cho anh ấy xem.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

Các ông cũng thấy rồi đó, trạng thái hiện giờ của ông chủ, lời ai nói cũng không nghe lọt vào tai được đâu.”

“Các vị vẫn nên quay về đi, tôi cũng chỉ có thể cầu nguyện cô Hứa sớm tỉnh lại thôi.” Khương Tuấn bất lực nói. “Vì một người phụ nữ mà biến thành dáng vẻ này, quả nhiên là hồng nhan họa thủy…”

Một vị giám đốc trong đó tức giận nói.

Lời còn chưa nói xong, ông ta đã bị Khương Tuấn ngăn lại. “Giám đốc Triệu, ông phải chú ý lời nói của mình chút, nếu như ông chủ nghe được thì sợ rằng… ông sống không yên đâu.” Khương Tuấn tốt bụng nhắc nhỏ.

Giám đốc Triệu cảm thấy mình mất hết thể diện, nên có chút không vui, nói. “Giám đốc Triệu, tôi cũng hết lời rồi. Nếu như ông không tin thì có thể thử xem sao, ông chủ cực kỳ coi trọng cô Hứa, các ông nhìn dáng vẻ của anh ấy là biết mà.

Các ông có thể chỉ trích ông chủ, nhưng cô Hứa thì… Nếu như nói lời khó nghe, hay là lời không nên nói, ông chủ sẽ bao che hết mực.”

Giám đốc Triệu nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, bờ môi khô quắt ấp úng một lúc, cuối cùng phủi tay áo bỏ đi, không nói thêm lời nào.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện