Xe lăn bánh đến ngân hàng , Thư Nhiễm xoa xoa mặt dây chuyền bằng ngọc ruby trong tay , cảm xúc buồn bã .
Sợi dây chuyền này là một trong số những món của hồi môn của mẹ cô , sau khi mẹ cô tự tử , cô thu dọn đồ đạc thì phát hiện sợi dây chuyền đã không cánh mà bay.
Lúc đó Diệu Ngọc còn chưa bước vào nhà , cô nghĩ sợi dây chuyền đã bị mất.
Bây giờ có vẻ như suy nghĩ của cô lúc đó thực sự rất nực cười .
Lão Vương người đang lái xe phía trước , cũng đã nhìn thấy sợ dây chuyền sau khi đến đón cô ở biệt thự của Chí Thần.
Ông nhìn cô qua gương chiếu hậu , thấy cô đang mân mê sợi dây chuyền trong tay .
Ông cất tiếng hỏi :
“ Đó là sợi dây chuyền của bà chủ phải không ? ”
Bà chủ mà lão Dương nhắc đến đương nhiên là mẹ của Thư Nhiễm , Diệu Ngọc chưa bao giờ được lão Dương gọi như vậy .
Thư Nhiễm gật đầu , trầm mặc đáp :
“ Là của mẹ cháu.
Cháu lấy lại từ Trâm Anh ”
“ Trâm Anh ? Làm thế nào mà vòng cổ của bà chủ lại ở nơi trong tay cô ta ? ”
Lão Dương thắc mắc .
“ Cháu không biết.
”
Thư Nhiễm không kìm được cảm xúc , siết chặt sợi dây chuyền trong tay.
Đây là cũng là điều mà cô thắc mắc.
Còn đang suy nghĩ , thì chiếc xe đã dừng lại trước cửa ngân hàng.
Cô cố kìm nén cảm xúc trong lòng.
Vấn đề trước mắt mới thực sự quan trọng .
Thủ tục mở két sắt ngân hàng không phức tạp , khi đã có chìa khóa là có thể đến gặp giám đốc xin xác nhận.
Sau khi lấy được di chúc , cô cũng đã tìm đến luật sư để xác minh về tính hợp pháp của bản di chúc .
Sau khi nghe tư vấn , cô được biết bản di chúc này đã được công chứng khi ngay khi lập ra.
Bây giờ chiến lược của Diệu Ngọc đã hoàn toàn bị vô hiệu hóa.
Cô cuối cùng cũng có thể mỉm cười .
Trong khoảng thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra , mọi thứ đều tồi tệ khiến cô gần như không thở nổi , hiếm khi lại có tin vui như thế này .
“ Chú Dương , chúng ta quay trở lại bệnh viện ."
Thư Nhiễm nói với lão Dương khi quay trở lại xe .
Khi trở lại bệnh viện , trời đã tối.
Ăn tối xong , Thư Nhiễm liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại , đã gần chín giờ .
“ Cô chủ , đi ngủ sớm đi.
”
Lão Dương nhắc cô nghỉ ngơi sớm vì cuộc họp cổ đông ngày mai rất quan trọng .
“ Vâng! Chú Dương cứ về nghỉ ngơi đi ”
Thư Nhiễm mỉm cười gật đầu .
“ Được.
”
Lão Dương ân cần sờ đầu cô , sợ cô nửa đêm tỉnh lại sẽ khát , ông đặt ly nước lên chiếc bàn đầu giường trước khi đóng của phòng rời đi.
Thư Nhiễm chìm vào giấc ngủ không lâu sau khi lão Dương rời đi .
Trời càng về đêm , khắp bệnh viện càng yên tĩnh đến nỗi gần như kỳ quái.
Lúc này , ngoài hành lang đột nhiên có tiếng bước chân , cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa phòng của cô cửa được mở ra , một bóng người cao lớn bước vào dưới ánh trăng , bước đến bênh giường rồi dừng lại .
Người đàn ông đứng bên giường , nhìn người đang nằm ngủ.
Nhìn thấy cô đã đạp cả chăn bông tra , người này cau mày , giọng điệu có chút không vừa ý :
“ Còn đạp cả chăn bông ”
Người đàn ông cúi xuống và kéo chiếc chăn bông lên đến ngực Thư Nhiễm.
Nhưng cô lại đạp ra lần nữa.
Vì sợ cô quá nóng nên lại đạp ra lần nữa , anh ta chu đáo cố định chiếc chăn bông , nhưng cố gắng không đánh động người phụ nữ trên giường .
“ Hừ.
” Cô kêu lên , ánh mắt lờ đờ , như thể đã tỉnh .
Người đàn ông cau mày định rời đi , vừa định nhấc chân liền thấy người trên giường trở mình lại ngủ thiếp đi , vẫn là lẩm bẩm nói :
“ Chí Thần … ”
Toàn thân người đàn ông cứng đờ trong giây lát , anh ta nhìn người phụ nữ trên giường bằng ánh mắt phức tạp .
“ Chí Thần , em nóng quá!"
Thư Nhiễm trên giường vặn vẹo , định đá chăn bông ra , nhưng chiếc chăn đã bị cố định chặt.
Cô vùng vẫy hồi lâu vẫn không thể đạp tung chăn bông ra.
Được một lúc , có vẻ như cô gái cũng lười vùng vẫy , và không còn la hét kêu nóng nữa.
Cô nằm im và tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ .
Người đàn ông mím nhẹ đôi môi , vén tóc mái tóc xõa trên mặt cô rồi định rời đi.
Vừa nhấc chân lên , ánh mắt anh ta đột