“ Đúng vậy , ngày hôm qua anh uống chút rượu , có lẽ là có chút táo bạo làm cho cô … ”
“ Cô Tô.
”
Thư Nhiễm nghiêm mặt ngắt lời cô ấy :
“ Thật ra , chuyện này thật sự không liên quan gì đến Chí Thần cả , lúc sáng tôi bị ngã.
”
“ Đừng nói giúp anh ấy ? ”
Tô Hồng Yên chống nạnh , vẻ mặt tức giận nói :
“ Chí Thần cũng thật là , làm sao có thể đối đãi khác biệt như vậy chứ , hiện tại cô rõ ràng cũng là người phụ nữ của anh ấy mà ”
Từ ‘ cũng được cô ấy nhấn mạnh.
Tô Hồng Yên cũng đang ngầm thừa nhận rằng cô ấy là phụ nữ của Chí Thần !
Thư Nhiễm tự nghĩ.
Cười tự giễu rồi lắc đầu :
“ Chuyện này khác ...!”
Hai trong số họ , một là tình yêu đích thực và một là thế thân , tất nhiên , anh sẽ đối xử với họ khác nhau.
Tô Hồng Yên là tình yêu đích thật của anh ấy , đã là yêu thì đương nhiên phải dịu dàng .
Mà cô chỉ là tình nhân và là người thế thân của Tô Hồng Yên , chỉ để phát ti3t thôi , đâu quan tâm nhiều như vậy.
Nhưng trong lòng cô không thể không cảm thấy khó chịu.
Cô cũng hy vọng anh có thể nhẹ nhàng với cô một chút , ít nhất đừng để khi làm cái kia cũng để cô chỉ thấy đau đớn .
Nhưng nhìn chuyện đêm qua , rõ ràng là không thể !!
Nhìn thấy Thư Nhiễm lơ đãng , trong mắt Tô Hồng Yên hiện lên một tia bất mãn , cô ấy vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô :
“ Cô Tần đang suy nghĩ gì vậy ? ”
“ Không có chuyện gì ”
Thư Nhiễm nhíu mi tâm lại , nhẹ nhàng lắc đầu :
“ Cô Tô , cô cứ tự nhiên đi , tôi đi ra ngoài trước.
”
Dù sao đây cũng là cà phê mà Chí Thần muốn uống nên cô không sợ Tô Hồng Yên sẽ bỏ thứ gì vào đó .
“ Cùng nhau đi đi.
”
Tô Hồng Yên đột nhiên nói .Đương nhiên Thư Nhiễm không thể nói thêm bất cứ điều gì , gật đầu.
Cô không thể từ chối .
Đến phòng khách đảo mắt một cái đúng lúc nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống.
Nhớ lại những gì anh đã nói trong phòng , Thư Nhiễm rụt cổ lại muốn giảm cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng người đàn ông thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Cô vừa cảm thấy may mắn vừa thất vọng .
Ngồi xuống ghế sô pha , Thư Nhiễm nhìn thấy Tô Hồng Yên bĩu môi , bất mãn đi về phía anh :
“ Chí Thần , đã nói rồi lúc có em ở đây thì để em đeo cà vạt cho anh.
Sao anh lại tự làm ? ”
“ Vậy thì để em thắt lại đi.
”
Chí Thần nhếch môi mang theo vẻ cưng chiều , đưa tay kéo cà vạt trên cổ anh ra , đưa cho cô ấy ngay lập tức nở nụ cười :
“ Vậy thì còn được.
”
Thắt cà vạt xong , Tô Hồng Yên quay sang hỏi Thư Nhiễm:
“ Cô Tần , cô có thể giúp tôi xem có bị lệch chỗ nào hay không ? ”
Thư Nhiễm ánh mắt lóe lên , nhìn nhanh chóng nhìn thoáng qua :
“ Không có , rất đẹp.
”
“ Vậy là tốt rồi ! ”
Tô Hồng Yên kiêu ngạo nâng cằm.
Anh nhìn cô , sự dịu dàng trong mắt biến mất.
Nhìn cảnh này , Thư Nhiễm sụt sịt và không khỏi cảm thấy đau xót .
Anh ấy thực sự rất yêu Tô Hồng Yên.
Sự suy sụp của Thư Nhiễm rơi vào trong khóe mắt của anh , anh bỏ đi khuôn mặt tươi cười , híp mắt một cái rồi nhìn qua cô , ánh mắt của anh giống như thanh kiếm sắc bén xuyên qua .
“ Tần Thư Nhiễm , tôi đã nói rằng cô phải ở trong phòng , không được phép di chuyển lung tung .”
Anh bắt đầu khởi binh vấn tội.
Chuyện gì đã xảy ra ?
Tô Hồng Yên mờ mịt đứng sang một bên , quay sang nhìn Chí Thần rồi lại nhìn sang Thư Nhiễm.
Chỉ nhìn thấy Thư Nhiễm rụt cổ lại , rụt rè đứng lên , thấp giọng nói :
“ Em … ”
Cô cũng muốn nằm yên trên giường lắm chứ , dù sao thì lúc ấy cả người đều đau.
Nhưng nghĩ đến việc anh nói muốn uống cà phê vào buổi sáng , cô chỉ có thể nhịn đau , cắn răng đi xuống lầu.
Cô không phải cố ý không nghe lời anh .
“ Cô thật sự rất giỏi ! ”
Chí Thần tức giận cười , vươn tay nhéo cằm cô , ép cô ngẩng đầu , giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ :
“ Nhớ kỹ , đây