Trên bàn ăn , bữa sáng đã được dọn xong , Chí Thần và Tô Hồng Yên cũng đã ngồi vào chỗ của mình .
Thư Nhiễm đi tới , định kéo ghế đi thì phát hiện ghế đã bị kéo đi.
Ai đã làm ?
Cô vô thức nhìn sang Chí Thần, thấy anh mặt không đổi sắc cắt bữa sáng trên đ ĩa , như thể không nhìn thấy ánh mắt của cô.
Nhưng Thư Nhiễm trong lòng biết không phải anh không phát hiện mà là anh không muốn quan tâ m đến cô chút nào .
“ Cô Tần , sao cô thất thần vậy ? Cô mau ngồi đi , tôi biết thân thể cô rất đau , nên đã kéo ghế ra cho cô.
”
Tô Hồng Yên chỉ vào ghế nói nhỏ.
Hóa ra là cô ấy.
Cô còn nghĩ rằng đó là ...
Gạt đi ánh mắt mất mát từ trên người anh đi , Thư Nhiễm cười cảm ơn Tô Hồng Yên :
“ Cảm ơn cô Tô ! ”
" Thuận tay mà thôi.
”
Tô Hồng Yên không để ý xua tay.
Sau đó , cô ấy đẩy những quả trứng trong chiếc bát nhỏ cho Chí Thần :
“ Chí Thần , bóc vỏ giúp em đi.
”
Giọng điệu mang theo vẻ đương nhiên.
Vẻ mặt của Chí Thần không thay đổi , anh đặt dao nĩa xuống và bắt đầu bóc trứng cho cô ấy .
Thư Nhiễm nhìn những ngón tay mảnh khảnh của anh đang đảo quanh những quả trứng , cảm thấy chua xót và tiếc nuối.
Đôi tay này rõ ràng là dùng để ký tên , nhưng lúc này lại dùng để bóc trứng , nhặt xương cá.
Anh ấy thực sự rất cưng chiều Tô Hồng Yên !
Thư Nhiễm khẽ lắc đầu , không hề suy nghĩ nhiều , chậm rãi ngồi xuống bàn , bởi vì thân thể căng lên đau đớn , hơn nữa đau đớn do sự thô lỗ của anh tối hôm qua , nơi đó của cô cũng không thoải mái , cô không dám ngồi hết mông , chỉ có thể ghé vào mép ghế một chút .
“ Cậu chủ , cà phê của anh.
”
Sau đó quản gia mang cà phê tới .
Chí Thần đáp lại một tiếng , lại đem trứng đã bóc để vào trong bát nhỏ , đẩy lại Tô Hồng Yên :
“ Ăn đi ”
“ Vẫn là anh đối xử với em tốt nhất ! ”
Tô Hồng Yên cầm quả trứng lên cắn một cái , than thở :
“ Tối hôm qua em muốn ăn cua , nhưng mẹ lại không cho phép em ăn ”
“ Em ăn nhiều sẽ bị dị ứng .”
Chí Thần lau tay , nhàn nhạt nói .
“ Em biết anh sẽ nói như vậy..
”
Tô Hồng Yên bĩu môi , vẻ mặt có chút không vui nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ vui mừng khi được quan tâm .
Thư Nhiễm nhìn trong mắt , trong lòng càng thêm đắng chát , tốc độ ăn cũng chậm lại.
Bữa sáng ngon lành bỗng chốc mất hương vị.
Chí Thần lau tay và ném chiếc khăn cho người quản lý đang phục vụ bên cạnh , sau đó anh bưng cà phê lên uống .
Tô Hồng Yên nhìn thấy , hai mắt híp lại , vội vàng lên tiếng ngăn cản :
“ Chí Thần , đừng uống cà phê.
”
“ Lý do ? ”
Anh nhưởng mày nhìn cô ấy .
Thư Nhiễm cũng nhìn Tô Hồng Yên , muốn biết tại sao.
Cà phê là do cô pha , Tô Hồng Yên biết chuyện này , bây giờ lên tiếng bảo dừng lại , cô càng cảm thấy cô ấy đang cố ý.
Có lẽ mục đích là Tô Hồng Yên không muốn Chí Thần uống cà phê của cô .
“ Chí Thần , anh quên chuyên ngành của em rồi sao ? Tuy rằng không phải là chính quy , nhưng cũng hiểu biết chút ít.
Cơ thể con người khi thức dậy vào buổi sáng sẽ sản sinh ra tế bào mới , cà phê có tác dụng ngăn cản hoạt động của tế bào , nhất là đối với nam giới , nên uống cà phê không tốt đâu , anh vẫn nên uống sữa đi.
”
Tô Hồng Yên đã đem ly sữa của mình đưa qua cho Chí Thần .
Hai tay Thư Nhiễm nắm chặt dao nĩa của mình , mắt cụp xuống để che dấu cảm xúc trong mắt.
Tô Hồng Yên nói nhiều như vậy , lại còn đem y học ra , nói cho cùng cũng chỉ cố gắng che đậy suy nghĩ thật trong lòng .
Thôi , tùy bọn họ vậy .
Sau khi nghĩ thông suốt Thư Nhiễm im lặng tiếp tục ăn bữa sáng của chính mình.
Khóe mắt của Chí Thần nhìn lướt qua cô ấy , vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng có chút cáu kỉnh , anh trả lại sữa cho Tô Hồng Yên , giọng điệu cũng không ôn hòa như trước , mà có chút lãnh đạm không thể nhận ra :
“ Anh không uống sữa , em tự uống đi.
"
Không ngờ , anh cũng từ chối Tô Hồng Yên.
Đôi mắt Thư Nhiễm dao