Động tác lên giường dừng lại , Chí Thần liếc cô một cái , ánh mắt thâm thúy :
“ Nghe cô nói như vậy , giống như là muốn đuổi tôi ra ngoài ? ”
Giọng nói của anh lạnh lẽo , trên khuôn mặt anh đầy vẻ không vui.
Thư Nhiễm nhanh chóng mở miệng giải thích :
“ Không , chỉ là tôi bị như vậy nên không thể cùng anh.
”
Nói , cô nhìn xuống chân của mình.
Chí Thần nhìn theo ánh mắt của cô , trên đùi được quấn một lớp băng gạc dày , nhìn thấy rất đau.
Anh đột nhiên hiểu ra ý tử trong lời nói của cô , sắc mặt tối sầm lại , chế nhạo :
“ Ở trong mắt cô , tôi tìm cô chỉ để phát ti3t d*c vọng thôi sao ? ”
Chẳng lẽ không phải sao ?
Thư Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh.
Chí Thần hung hăng nhắm mắt lại , mới có thể kìm nén sự tức giận trong mắt , anh châm biếm :
“ Đừng lo lắng , nhìn thân thể của cô như thế này tôi cũng không có hứng thú mà chạm vào , cùng lắm chỉ là một người làm ấm giường thôi.
”
Nói xong trực tiếp nằm lên giường.
Thư Nhiễm mím môi hai lần :
“ Chí Thần , anh thật sự không có chạm vào tôi ? ”
Người phụ nữ này , vẫn chưa kết thúc , phải không ? Cô không tin tưởng anh đến vậy hả ?
Chí Thần siết chặt nắm đấm , giọng điệu lộ ra rõ ràng tức giận :
“ Nghe lời ý của cô giống như cô đang muốn ? ”
“ Không , không , tôi không có ý đó.
”
Lắc đầu , cô nhanh chóng bảo vệ mình .
“ Vậy ý cô là gì ? ”
Chí Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Thư Nhiễm liếc anh một cái , sau đó cúi đầu :
“ Tôi chỉ là ...!không có gì , Chí Thần , anh đi ngủ trước đi , tôi còn có chút việc.
”
Trên thực tế , cô chỉ là có một chút sợ hãi.
Mọi chuyện xảy ra sau khi anh say rượu đêm qua vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cô , bây giờ cơ thể cô lại đang đau đớn , e rằng nửa đêm anh không nhịn được muốn làm gì đó .
Tuy nhiên , vì anh đã nói như vậy , có lẽ anh sẽ không chạm vào cô nữa.
Với suy nghĩ này , trái tim cô mới yên ổn trở lại , cô lấy trong ngăn kéo ra loại thuốc mà Cận Phong đã kê cho cô , chuẩn bị bôi thuốc lên vết trầy xước trên tay trước khi đi ngủ .
Lúc nãy khi tắm rửa , cô tháo miếng gạc trên tay ra.
Tuy nhiên , sau khi bôi thuốc xong lúc buộc băng lại thì phát hiện mình không thể nào buộc lại được , muốn băng bó bằng một tay đúng là khó như lên trời .
Cô đã cố gắng nhiều lần , nhưng vẫn không thể thắt nút băng , mệt mỏi tới nổi đổ mồ hôi hột !
Chí Thần bất mãn với mùi thuốc , nhưng khi thấy cô như thế này , trong mắt anh lại hiện lên vẻ khinh thường :
“ Vô dụng ! ”
Anh phát hiện người phụ nữ này đôi khi thật sự rất ngốc , không biết cắt gạc rồi dán băng keo sao ?
Còn buộc lại thành như vậy , hơn nữa còn quấn băng thành một mớ hỗn độn , thật là ngu ngốc khiến người ta không chịu nổi.
Nghe được lời châm chọc của người đàn ông , Thư Nhiễm có chút xấu hổ , đôi mắt ảm đạm.
Cô dường như vô dụng thật , chuyện nhỏ như vậy cũng không thể làm tốt được .
“ Lại đây ! ”
Chí Thần đột nhiên cất giọng nói.
Thư Nhiễm ngước nhìn anh và dịch mông của mình qua .
“ Đưa tay ra đây.
”
Ánh mắt anh rơi vào tay cô , giọng điệu ra lệnh.
Thư Nhiễm không biết anh đang nói về bàn tay nào , vì vậy cô đưa hai tay ra.
Trên trán anh nổi gân xanh , người phụ nữ này ...
Quên đi , còn so đo với đồ ngốc làm gì ?
Chí Thần đẩy bàn tay không bị thương của cô đi , nâng bàn tay đang được băng bó của cô lên , rồi bắt đầu tháo băng ra.
Nhìn thấy anh làm như vậy , Thư Nhiễm có chút nóng nảy , cô vất vả lắm mới cuốn được nó đó , anh vậy mà tháo băng ra .
“ Chí Thần , anh...!”
“ Câm miệng ! ”
Chí Thần tiếp tục thực hiện động tác trên tay , dùng hai từ ngắt lời cô.
Thư Nhiễm sửng sốt một chút , mấy lời định nói cũng nghẹn ở cổ họng , cũng không nói ra được.
Bất lực , anh muốn làm gì thì làm , cô để anh tùy ý vậy .
Vốn tưởng rằng anh không thích mùi thuốc , muốn lau thuốc trên tay cô , nhưng không ngờ anh không những không làm như vậy , còn lấy một miếng gạc sạch cắt ra , băng bó lại bàn tay đang bị thương của cô.
Động tác của anh có vẻ thô lỗ , nhưng anh hoàn toàn không chạm vào vết thương