Anh còn nghĩ rằng sau khi Thư Nhiễm đã được đưa đến bệnh viện thì Cận Phong mới biết.
Anh không nghĩ rằng họ thực sự ở bên nhau .
Tần Thư Nhiễm , người phụ nữ này , cô không phải đi đến đồn cảnh sát sao ? Kết quả còn chạy đi tìm người đàn ông này .
“ Đúng vậy , phòng khám tâm lý của tôi tình cờ được mở ra là nơi xảy ra sự việc.
”
Cận Phong giang hai tay bất lực nói .
Chí Thần mặc kệ anh ta bước ra cửa , sau khi ra khỏi phòng bệnh , anh nói với Bảo Quốc :
“ Cậu canh giữ ở đây đừng cho ai vào.
”
“ Hiểu rồi.
” Bảo Quốc gật đầu đáp lại .
Chí Thần đút một tay vào túi , đi tìm người của đồn cảnh sát.
Anh muốn biết điều gì đã xảy ra ở vụ tai nạn xe hơi này.
Cận Phong nhìn bóng lưng của anh , khóe miệng có chút cong lên mang theo ý tử không rõ , ngay sau đó lại biến mất , cùng sải đôi chân dài đi theo .
Sau khi lấy khẩu cung xong , khuôn mặt của Chí Thần vô cùng khó coi , toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi không dám lại gần .
Tai nạn xe cộ này là do ai đó cố tình gây ra , muốn lấy tính mạng của Thư Nhiễm ! Lúc trước là lừa bán , nhưng bây giờ nó đã trở thành âm mưu lấy đi tính mạng của cô.
Chẳng lẽ sau đằng sau đó một lần nữa lại là người đàn ông mặt nạ ?
Cận Phong u ám nghĩ , thấy Thư Nhiễm đã hít oxy xong , hơn nữa cũng đã truyền nước biển xong rồi nên trực tiếp lấy kim tiêm trên mu bàn tay cô ra.
Cận Phong bước vào và nhìn thấy cảnh Chí Thần ôm Thư Nhiễm .
“ Chủ tịch Hà , anh đang làm gì vậy ? ”
Cận Phong cất bút vào túi , vội hỏi .
Chí Thần lạnh lùng liếc anh một cái :
“ Xuất viện ” .
“ Không được ! ”
Trần Cận Phong ngăn ở cửa :
“ Tình huống hiện tại của Thư Nhiễm vẫn luôn được quan sát , không thể xuất viện.
”
Khí thế trên người của Chí Thần tăng lên , anh tiếp tục bước đi như không nghe thấy , khi đi đến bên cạnh Cận Phong thì anh dừng lại , ánh mắt mang theo áp lực nhìn anh ta :
“ Cô ấy không thích bệnh viện ! ”
Một câu ngắn gọn khiến Cận Phong không nói nên lời.
Anh nhìn vẻ mặt thờ ơ của Chí Thần , sau đó nhìn người phụ nữ vẫn chưa tỉnh lại trong vòng tay của anh ta , cuối cùng thở dài nhường chỗ :
“ Tôi biết rồi , nhưng tôi mong anh luôn chú ý đến tình trạng của cô ấy , nếu có phát sinh trường hợp khẩn cấp , hãy gọi ngay cho tôi.
"
Chí Thần ngoảnh mặt làm ngơ , ôm cô bước ra ngoài.
Bảo Quốc cầm cây gậy và túi xách theo sát .
Xe đang chạy trên đường , Bảo Quốc cúi đầu , thản nhiên liếc nhìn kính chiếu hậu , nhíu mày .
“ Giám đốc , chúng ta dường như đã bị theo dõi.
Có một chiếc xe đang theo sau chúng ta , hơn nữa đối phương đã theo dõi suốt quãng đường dài.
”
Theo chân từ bệnh viện , ban đầu anh ta chỉ nghĩ chắc họ cũng đi con đường tương tự.
Nhưng rõ ràng phía sau có rất nhiều cơ hội vượt lên nhưng chiếc xe lại thờ ơ , cứ bám sát phía sau ở một khoảng cách nhất định.
Họ , đã bị người ta theo dõi .
Chí Thần cũng nhìn thấy chiếc xe phía sau , quả nhiên là theo sau bọn họ , chỉ là anh không biết mục đích.
Anh mím môi không nói gì hồi lâu .
Bảo Quốc suy nghĩ một hồi :
“ Giám đốc , anh muốn thoát khỏi chiếc xe đó không ? ”
“ Không cần ! ”
Ánh mắt anh hơi dao động một chút , giọng nói đều đều , lạnh lùng :
“ Thông báo với công ty sắp xếp cho bộ phận an ninh để bọn họ ngăn chiếc xe kia lại.
”
Anh muốn biết liệu có một người đàn ông đeo mặt nạ trong xe phía sau hay không .
“ Đã hiểu ? ”
Bảo Quốc gật đầu , giả vờ như không có ai bị theo dõi , tự nhiên đổi đường , chiếc xe phía sau quả nhiên lại theo sau.
Mắt thấy sắp đến Tập đoàn Chí Phát , chiếc xe đột ngột dừng lại , sau đó quay đầu lại và nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ .
“ Giám đốc , cái này … ”
Bảo Quốc ngẩn người.
Cứ tưởng kế hoạch sẽ thành công , nhưng không ngờ lại có sự đảo ngược lớn như vậy , đơn giản là không ngờ .
“ Anh nhìn rõ biển số xe chưa ? ”
Chí Thần không